Khách bộ hành thời gian

Diệp Giai Nam (Phần 2)


trước sau

Sau khi ăn xong, Tiểu Tiếu lái xe chở mọi người về.

Diệp Giai Nam được thả xuống cổng chung cư.

Khi xuống xe, Tổng giám đốc Lưu vẫn không quên nhắc nhở cô: “Nhất định không thể xảy ra chuyện gì.”

Xe rời đi, Diệp Giai Nam đứng nguyên tại chỗ nhìn đồ trong tay, thật sự không biết nên làm thế nào. Ngại vì sự nhiệt tình của đồng nghiệp, nên cô đành phải mang về nhà.

Ai cũng nói uống rượu có thể tăng thêm can đảm, lúc này Diệp Giai Nam thực sự thấm nhuần chân lý, cô thậm chí còn gọi điện cho Hà Mạt Lị bảo cô ấy không cần đến, sau đó tắm rửa rồi lăn lên giường ngủ.

Trong lúc ngủ, Diệp Giai Nam có một giấc mơ, cô mơ thấy Tiểu Tiếu chính là cô bạn học trong câu chuyện kia nói với cô: “Tôi thay quần áo là vì lúc nhảy lầu chân bị gãy mất, mặc quần dài sẽ không nhìn thấy máu, cô nhìn xem có đúng hay không?” Sau đó còn kéo quần lên cho cô xem.

Diệp Giai Nam đột nhiên bừng tỉnh.

Cô mở to mắt trong bóng tối, mơ hồ nghe thấy tiếng động lạ. Bởi vì ảnh hưởng của rượu nên ban đầu cô vẫn hơi mờ mịt. Đầu tiên còn chưa dám xác định, cô khẽ ngừng thở, dỏng tai lên nghe.

Hình như là tiếng nước.

“Ào ào ào.”

Rõ ràng là khúc nhạc dạo khi ma quỷ xuất hiện trong phim.

Sau đó một lúc lâu lại có tiếng động khác.

Trong lòng cô đột nhiên hào hùng giống như lợn chết không sợ nước nóng, vén chăn lên chui xuống giường, cầm lấy bình máu gà Tổng giám đốc Lưu đã chuẩn bị cho cô, lén lút mở cửa đi ra ngoài.

Diệp Giai Nam khẽ khàng đi đến phòng khách.

Ánh sáng lờ mờ.

Diệp Giai Nam mở nắp bình thuỷ tinh ra, cẩn thận đi vòng quanh phòng khách một lần nhưng chả phát hiện ra điều gì khác thường. Cô đi đến chỗ cửa kính trước vườn hoa, phát hiện bên ngoài trời đang mưa to, nó tạo thành một lớp hơi nước dày đặc, hình như vừa rồi tiếng nước chảy phát ra từ đây.

Sắc trời u ám, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ xa chiếu đến.

Cô đi chân trần, mặc váy ngủ, lúc này mới cảm thấy hơi lạnh, trong lòng khẽ thở phào, đang định xoay người quay về phòng ngủ, đột nhiên có hơi thở truyền đến từ đằng sau.

Tiếng động kia rất khẽ, nhưng như một luồng điện trong đêm tối truyền đến thần kinh cô. Diệp Giai Nam hét ầm lên, sau đó nhắm mắt vội vàng xoay người, giội máu gà từ trong bình về phía bóng đen kia, bởi vì tình thế quá cấp bách cộng thêm sợ hãi quá độ, cũng đồng thời quăng cả bình đi.

Chiếc bình ném không chuẩn, đập vào thứ nào đó rơi xuống mặt đất.

Diệp Giai Nam vô cùng hoảng hốt, vô thức nắm luôn chiếc đèn bàn bên cạnh để tiếp tục đánh trả, ai ngờ động tác của đối phương nhanh như chớp, một phát tóm được khuỷu tay cô, bẻ một cái khiến cô đau đến mức bị trật tay, ngực và trán đập thẳng vào kính, sao bay tung toé trên đầu.

Chuỗi bi kịch diễn ra liên tiếp khiến cô trở tay không kịp.

Diệp Giai Nam như một chiếc bánh rán bị dính sát lên kính, người đằng sau ngoài tay ra thì không tiếp xúc thêm bộ phận nào với cô. Cái tay kia nắm chặt cánh tay trái cô, nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay cô.

Có nhiệt độ cơ thể người.

Sau khi có được đáp án này, cô hơi yên lòng, nhưng lại lập tức lo lắng, trộm đột nhập vào nhà?

Trong đầu Diệp Giai Nam lập tức cảnh giác, nhớ tới mấy tháng trước trên mạng đọc được tin có kẻ sát nhân cuồng theo dõi phụ nữ trẻ, đột nhập vào nhà cưỡng hiếp rồi giết, lại còn phanh thây.

“Anh là ai? Muốn làm gì?” Diệp Giai Nam cố gắng hỏi hai câu.

“Tôi cảm thấy chỉ mình mới có tư cách hỏi thì đúng hơn.” Đối phương đáp.

Giọng người đàn ông kiêu căng lại ngạo mạn.

Mặc dù đáp án này chả khiến Diệp Giai Nam yên tâm, nhưng cô cảm nhận được đối phương đang khẽ thả lỏng cánh tay, trên tay cũng không còn túm chặt như trước.

Cô vội vàng tính toán, nhanh chóng thoát khỏi đối phương chạy về phòng khoá cửa lại báo cảnh sát tỷ lệ thành công lớn hơn hay là lao ra cửa gọi bảo vệ chung cư thì nhanh hơn, hoặc là cầm bình hoa trên bàn đập cho đối phương một cái?

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Ngay trong lúc cô đang bận suy nghĩ, người đàn ông đã buông cô ra, hình như muốn xoay người cô lại.

Diệp Giai Nam cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập nhanh, bắt lấy cơ hội xảy ra trong tích tắc này, ra sức giãy dụa, liều mạng chạy như điên về phòng mình.

Tiếc là…

Có một câu gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống.

Cô mới chạy được hai bước thì giẫm lên bình thuỷ tinh mình vừa ném đi, lòng bàn chân trượt một cái, cơ thể ngã nhoài xuống đất, lúc suýt ngã, cô vô thức dùng tay chống.

Trong nháy mắt, Diệp Giai Nam dường như nghe được tiếng “răng rắc”, sau đó vai trái truyền đến cơn đau không thể thở nổi.

Cô biết rõ bả vai trái mình bị trật khớp rồi.

Lúc còn bé cô từng bị thương khi bơi, chỗ đó đã từng trật khớp hai lần, cho nên đành phải từ bỏ việc bơi lội.

Cô thậm chí không phát ra nổi tiếng, trong cổ họng khẽ a một tiếng, gần như đau đến mức ngất đi.

Người đàn ông không đuổi theo cô, mà bước về phía tường bật đèn lên.

Đèn sáng lên.

Diệp Giai Nam nằm trên mặt đất, nghiêng đầu híp mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng.

Người đàn ông đi mấy bước, nghiêng đầu hỏi một câu: “Cô Diệp?”

Diệp Giai Nam cố hết sức nhích người lên, nhưng đối phương đứng ở góc quá cao, cố lắm cô mới nhìn thấy mặt đối phương.

Chiếc mũi thẳng, đôi mắt thâm trầm, có cả nốt ruồi màu đỏ trên bờ môi.

Cô không nghĩ tới kẻ đột nhập vào nhà lại là Hành Sùng Ninh.

Tuy khó nhịn được cơn đau, nhưng những hình ảnh về cái chết cô chứng kiến trong TV bị cô xua hết ra khỏi đầu, trái tim đột nhiên thả lỏng theo.

Diệp Giai Nam từ từ bám vào sô pha đứng thẳng người, lại liếc đối phương.

Khi đôi mắt lại tiếp xúc chính diện với khuôn mặt của Hành Sùng Ninh, cô không nhịn được mà hơi hả hê.

Nếu không phải lúc này thân bất do kỷ, cô cảm thấy nhất định mình sẽ bật cười thành tiếng trước mặt Hành Sùng Ninh.

Sau đó cô nghĩ lại mà không thể không bội phục mình, dưới tình hình rối loạn như vậy mà cô còn có thể giội bình máu gà chuẩn đến thế.

Trên người, trên mặt, trên ngực, trên tay Hành Sùng Ninh toàn là máu gà.

Còn Hành Sùng Ninh khi nhìn dưới ánh đèn phát hiện ra Diệp Giai Nam đã giội thứ gì vào mình, sắc mặt đột nhiên xám ngoét, lảo đảo lui một bước, dường như không có cách nào tiếp tục nhìn nổi bản thân.

Anh vội nhắm mắt lại, hít sâu mấy cái, đợi sau khi đã bình tĩnh hơn mới mở mắt ra, vẻ mặt càng tức giận hơn.

Bởi vì bị cô giội bất ngờ, cho nên máu gà đúng lúc chạm vào mắt anh, sau đó chất lỏng chảy xuống xương gò má, rơi xuống cằm, cả khuôn mặt anh đều chìm trong máu gà nhưng mang lại cảm giác khá mê hoặc.

Còn Hành Sùng Ninh hình như hơi sợ máu, dường như chỉ muốn rời khỏi vũng máu trong phòng khách này, vội vàng phi xuống bếp, mở vòi nước cọ rửa cánh tay và khuôn mặt.

Thực ra Diệp Giai Nam vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu không có bất cứ manh mối nào, toàn bộ chỉ có một chữ đau. Từ nhỏ cô đã sợ đau, khi còn bé bị kim đâm thôi mà gào um cả một tầng lầu.

Lúc này, cô hơi dùng tay còn lại sờ vào bả vai, ai ngờ mới khẽ chạm vào đã đau đến mức muốn chửi thề.

Hành Sùng Ninh đi rửa sạch tay và mặt xong quay lại trước mặt cô, đứng từ trên cao nhìn xuống cô mấy lần, phát hiện trên người cô cũng dính máu, anh lập tức dời mắt đi không nhìn cô nữa, sau đó cầm lấy điện thoại gọi

cho trợ lý, “Phương Hân, tôi là Hành Sùng Ninh.”

“Vâng Hành tiên sinh nói đi ạ.” Đối phương vẫn còn chưa ngủ.

“Cô qua đây một chút.”

“Vâng.”

“Chỗ tôi có chút vấn đề, cô đưa hộ người đến bệnh viện.” Hành Sùng Ninh giải thích.

“Chuyện gì xảy ra vậy ạ? Hành tiên sinh, anh không khoẻ à?” Phương Hân nghi ngờ.

“Tôi không sao, cô cứ đến đã rồi nói sau.”

Lúc Hành Sùng Ninh gọi điện thoại luôn đứng cách vũng máu mấy mét, sau khi cúp máy, anh quay đầu nói với Diệp Giai Nam: “Cô Diệp, hi vọng sau khi cô đã ổn có thể giải thích với tôi mọi chuyện xảy ra tối nay.” Giọng điệu vô cùng châm biếm.

Diệp Giai Nam lườm anh, nếu ánh mắt có thể phóng hoả, cô đoán lúc này mình có thể đốt được hai ngọn lửa trên người anh ta rồi.

Vị trợ lý Phương Hân kia hình như ở khá gần đây, chưa đến mười phút đã đến nơi.

Lúc Phương Hân đi vào nhìn thấy đống bừa bộn trên mặt đất, trong lòng hơi hoảng, sau đó đi lại gần thì nhìn thấy Diệp Giai Nam.

Lần trước họ đã gặp nhau khi thảo luận vấn đề thiết kế.

Lúc này Diệp Giai Nam tựa bên cạnh sô pha, chân trần ngồi dưới đất, nhíu mày, nhắm mắt. Làn da trắng trẻo, nét mặt sắc sảo, lông mày vừa đen vừa thẳng, mái tóc đen xoã ngang vai, đôi môi tái nhợt vì đau đớn, với tư cách một người phụ nữ lại trong một đêm mưa, Phương Hân cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

Còn người đàn ông duy nhất trong phòng kia thì lại chả có chút hứng thú nào.

“Cô Diệp.” Phương Hân ngồi xổm xuống gọi Diệp Giai Nam.

Diệp Giai Nam mở mắt ra, “Trợ lý Phương.” Cơn đau hơi ngừng lại, tinh thần cô đã tốt hơn.

“Cô đau ở đâu, để cho tôi xem?”

“Bả vai.” Người trả lời câu này là Hành Sùng Ninh đang đi từ trên xuống.

Anh đã thay quần áo, trong tay còn cầm tấm chăn, tiện tay ném lên người Diệp Giai Nam. Cô cảm thấy anh hoàn toàn không sợ cô lạnh mà vì muốn che đi vết máu trên người cô thì đúng hơn.

Phương Hân cẩn thận bọc lại bên tay trái cho Diệp Giai Nam, sau đó dùng chăn bọc kín cô lại, nhưng chăn không đủ dài, Diệp Giai Nam hơi cao nên bắp chân lộ ra ngoài. Phương Hân đứng dậy muốn tìm thứ gì đó cho cô mặc.

“Không cần, cô đi mở cửa đi.” Hành Sùng Ninh nói, hơi cúi người xuống muốn ôm Diệp Giai Nam lên.

Cơ thể Diệp Giai Nam co lại, bỏ hai chữ: “Không cần.”

Hành Sùng Ninh làm sao chịu nghe lời cô, hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Mắt nhìn thấy ngày càng gần với cơ thể anh, một tay Diệp Giai Nam đã mất đi cảm giác, tay kia còn phải chống không cho cơ thể ngã xuống, cho nên trong tình hình cấp bách đành phải duỗi bàn chân phải ra chống vào ngực anh, dùng động tác này đã ngăn mình tiếp xúc với cơ thể anh.

Hành Sùng Ninh vô cùng không vui lườm bàn chân đang đạp trước ngực mình.

Chiếc chăn bởi vì động tác của cô mà xốc lên, ánh mắt Hành Sùng Ninh khẽ dời đi, giọng hỏi thăm lạnh nhạt: “Cô Diệp, cô cảm thấy mình mặc váy, rồi lại bày ra tư thế như vậy với tôi là thích hợp sao?”

Vừa dứt lời, mặt Diệp Giai Nam lập tức đỏ lên, vội vàng bỏ chân xuống, “Đồ vô liêm sỉ!”

Không còn trở ngại, anh nhanh chóng ôm cô vào trong ngực.

Diệp Giai Nam không muốn kề sát vào anh nên nghiêng mặt đi để tránh tiếp xúc.

Hành Sùng Ninh lên tiếng: “Cô yên tâm, tôi cũng không thích như vậy đâu. Sau khi xong việc, tôi sẽ tắm kĩ lại mấy lần nữa.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện