Ngày 22 tháng 10, người Ai Cập coi ngày hôm nay là Tết mặt trời.
Trên thượng du sông Nile có một toà miếu thần nằm bên hồ gọi là Abu Simbel, trong miếu thần vốn quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Nhưng vào sáng sớm của ngày Tết mặt trời hôm nay, khi mặt trời mọc sẽ xuyên qua hang vào cửa lớn trong miếu thần, xuyên qua hành lang hẹp dài tối mịt hơn sáu mươi mét, bằng một cách thần kì, soi sáng tượng thần sâu nhất trong miếu thần.
Vào khoảnh khắc ấy, ánh mặt trời hoàng kim sẽ chiếu sáng tượng thần và bích hoạ bị che dấu trong hang tối, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Dường như thần Mặt Trời vô cùng ban ân cho toà miếu thần này, khiến nó trở thành kì quan suốt 3300 năm qua.
Song thực tế luôn có chút chênh lệch so với tưởng tượng của Diệp Giai Nam.
Bởi vì thực sự quá đông người, cho nên muốn vào được miếu thần phải xếp hàng rất lâu.
Cuối cùng khi Diệp Giai Nam lách được vào, vội vàng lấy máy ảnh ra, chụp vài tấm ngoại cảnh.
Không thể không thừa nhận, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp. Nếu không nhìn thấy tận mắt, ai nghĩ ra được trong sa mạc Sahara lại có một hồ nước như vậy.
Bên cạnh xung quanh cát vàng và gò núi lại là hồ nước xanh biếc. Nhìn từ xa không thể thấy được đáy hồ.
Mà miếu thần Abu Simbel lại dựa vào núi trên mặt nước.
Diệp Giai Nam đi vào khoảng sân trước mặt miếu thần, đi về phía hồ.
“Người đẹp!” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi.
Du khách Trung Quốc đến đây cũng không ít, cho đến khi đối phương gọi lần thứ hai, Diệp Giai Nam mới nhận ra được là gọi mình.
Diệp Giai Nam nhìn lại theo tiếng, nhìn thấy hướng dẫn viên béo người Trung của đoàn đã cho mình đi nhờ kia.
Người nọ có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi, hơi mập, lúc này đang ngồi trên bậc thang gọi cô.
Diệp Giai Nam không chắc chắn có phải anh ta gọi mình hay không, vì thế nhìn xung quanh một chút.
Anh ta kẹp điếu thuốc, ngoắc tay: “Tôi gọi cô đấy, đừng nhìn nữa, quanh cái sân này chỉ có mình cô là đẹp nhất thôi.”
Diệp Giai Nam cảm thấy anh ta quá to tiếng, đành phải đi về phía đó, bên cạnh anh ta có thêm một thiếu niên Ai Cập hơn mười tuổi, bởi vì cơ thể to béo che hết cậu bé, cho nên nhìn từ góc kia cô còn tưởng rằng chỉ có mình anh ta.
Đợi Diệp Giai Nam đã đến gần, anh ta mới lấy một bộ bưu thiếp từ trong tay cậu bé ra: “Đồng hương, ủng hộ việc làm ăn một chút?”
Diệp Giai Nam hỏi lại: “Ai là đồng hương với anh?”
Người đàn ông béo: “Tha hương nơi đất khách quê người, đều là người Châu Á với nhau.”
“Vậy anh phải có hơn một tỷ đồng hương đấy.” Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn nhận lấy bưu thiếp mở ra xem. Cậu bé vui vẻ đi đến trước mặt cô: “Three dollars.” Vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
Người đàn ông béo: “Người đẹp, ba đô la, cô mua không thiệt đâu, không hề lừa chút nào.”
Diệp Giai Nam cũng chả hề bị anh ta chọc cười, chỉ chăm chú lật ảnh ra xem, sau đó cũng cảm thấy không tệ.
Cô nhìn anh ta: “Anh được hưởng hoa hồng?”
“Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có. Chỉ là mỗi lần tôi tới đây, cậu bé đều bán đồ, cho nên thành quen thôi.” Anh ta đáp.
Vì thế cô tự mặc cả với cậu bé.
Cậu bé nhếch miệng cười, lập tức đồng ý.
Lúc này người cộng tác với người đàn ông béo đã đến, chính là hướng dẫn viên du lịch trong đoàn anh ta.
Hướng dẫn viên du lịch người Ả Rập mặc áo kẻ ca rô, làn da nâu, hốc mắt rất sâu, râu quai nón được cạo chỉ còn một chút, là tướng mạo người Ả Rập điển hình, nhìn thấy Diệp Giai Nam kích động: “A, là cô! Tôi đã từng gặp cô rồi!” Anh ta nói tiếng Trung rất lưu loát mang theo chút giọng địa phương.
Người đàn ông béo cười khúc khích: “Bạn à, vừa rồi cô ấy ngồi trên xe chúng ta đó, tất nhiên là từng gặp rồi, cậu không thể cứ thấy gái đẹp là xán vào.”
Người hướng dẫn viên du lịch lại nói: “Thật sự từng gặp rồi, ở chợ đêm Aswan, lúc đó tôi đang uống trà, cô cũng ở đấy.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Diệp Giai Nam.
Cô cao ráo chân dài, làn da trắng trẻo, tóc đen bóng, lại mang gương mặt châu Á, so với đám người toàn áo choàng đen trắng trên đường phố hẹp ở Aswan quả thực khiến người ta không nhớ cũng khó.
Người đàn ông béo quay đầu lại hỏi: “Cậu đã nói với họ khi nào tập trung chưa?”
“9:30.”
Xem ra người hướng dẫn viên đã thu xếp xong cho đoàn khách, hai người lại trò chuyện mấy câu trước mặt Diệp Giai Nam.
Qua một lúc, người hướng dẫn viên hỏi: “Cô là người đoàn khác à?”
“Ừ.”
Người đàn ông béo ngắt lời, chỉ vào miếu thần hỏi: “Cô cũng là người hâm mộ của vị Pha-ra-ông bên trong này sao?”
Diệp Giai Nam mỉm cười lắc đầu, đột nhiên nói: “Có một hôm tôi nhìn thấy Abu Simbel trong sách, cho nên muốn đến đây nhìn một lần.”
“Vậy cô cảm thấy thế nào?” Người đàn ông béo tò mò.
“Rất rung động, thần kỳ lại kính phục.”
“Rung động?” Người đàn ông béo tò mò.
Diệp Giai Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua pho tượng màu vàng đang được bao phủ trong nắng, khi mặt trời chiếu xuống vô cùng lộng lẫy không hề có cảm giác đổ nát, lẩm bẩm: “Dựa vào thiên văn sắp đặt được tuyệt diệu như vậy, hơn thế nữa thời gian cũng thực sự thần kì, trải qua bao nhiêu năm như vậy, thứ gì cũng có thể bị nó phá huỷ, nhưng Kim Tự Tháp và nơi này vẫn còn, lại được thời gian nhân từ như vậy.”
Người hướng dẫn viên nhìn cô: ” Ở Ai Cập chúng tôi có một câu ngạn ngữ hơi giống câu cô vừa nói.”
“Câu gì?” Diệp Giai Nam hiếu kỳ.
Người hướng dẫn viên hình như đang cân nhắc từ ngữ: “Câu ngạn ngữ nói rất đúng, tất cả đều sợ hãi thời gian, mà thời gian lại sợ hãi Kim Tự Tháp.”
Sau khi Diệp Giai Nam nghe thấy câu này, nhìn về phương xa, sau đó giơ cổ tay lên xem đồng hồ, yên lặng nhìn kim dài của đồng hồ chạy, không nói gì.
Sau một lúc, ánh mắt cô dời đi mới hỏi: “Ba nghìn năm trước ở đây cũng như thế này sao?”
Cô ở trong thư viện bắt gặp con số ngày 22 tháng 10 ở một nơi khác trên Trái Đất có kỳ tích như vậy, cho nên mới có ý tưởng bộc phát đến Ai Cập, hơn nữa cũng chả hiểu rõ tình hình ở đây. Đoàn xe của cô cũng chỉ là tạm bợ hợp thành, trưởng đoàn và hướng dẫn viên không nói sõi tiếng Anh, giải thích cũng chẳng bõ.
“Không phải đâu, mấy chục năm trước miếu thần mới dời qua đây.” Người hướng dẫn viên nói, “Trước kia nó ở bên bờ sông Nile, sau đó ở Aswan tu sửa đập chứa nước nên mới dời tới đây.”
“Bên phía kia hồ là chỗ nào?” Diệp Giai Nam chỉ ngón tay.
“Sudan.” Người hướng dẫn viên đáp.
Diệp Giai Nam nhíu mày.
Người đàn ông béo dường như đã không chịu nổi nóng nữa, chuẩn bị rút lui đi đến quán cà phê, nói với Diệp Giai Nam: “Cô gái, qua một lát nữa ánh mặt trời sẽ ngày càng gay gắt, đừng có coi thường, đừng đứng ở đây nữa, mau tìm chỗ tránh đi. Có lẽ các cô cũng phải ngồi xe chúng tôi về đấy, 9:30 tôi sẽ gọi cô và hai cô kia.”
Diệp Giai Nam cám ơn lời nhắc nhở của anh ta, sau đó rẽ sang hướng khác, tiếp tục đi dạo bên hồ.
Bên hồ có mấy chỗ ngồi được bố trí như khán đài, nghe nói buổi tối sẽ có trình diễn ánh sáng, cho nên sau lưng tựa vào hồ Senna, mặt hướng về hai ngọn núi và miếu thần Abu Simbel.
Diệp Giai Nam nhìn thấy một lùm cỏ dại cách đó không xa.
Bởi vì nơi này gần hồ, gần nguồn nước, cho nên dù đất đai cằn cỗi thì thực vật vẫn sinh trưởng, đám hoa dại màu vàng bám trên mặt đất, nhô lên khỏi bụi cỏ dại.
Cô đi qua, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn một lát, không khỏi vươn tay ra sờ, cũng không nỡ hái.
Lúc này là tầm bảy tám giờ mặt trời bắt đầu nóng lên, quả nhiên đúng như lời người đàn ông béo nói.
Cô gái tóc uốn xoăn và tóc ngắn cũng đi về phía này. Mục tiêu của bọn họ không phải là cô, mà là một quân nhân cách cô không xa đang bảo vệ du khách, người quân nhân kia đứng bên ven đường không ngừng quan sát.
Cô gái tóc uốn xoăn muốn chụp ảnh chung, anh chàng quân nhân trẻ tuổi thẹn thùng cười gật đầu đồng ý.
Diệp Giai Nam nhớ tới chuyện người đàn ông béo giao cho, nên nhắc thời gian tập trung cho
Hai người chả tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu.
Bởi vì nhiệt độ thực sự quá cao, chưa đến thời gian tập hợp, Diệp Giai Nam đã đi ra cửa, rồi lên xe luôn. Cứ theo quy định cũ, tất cả mọi người ngồi lại chỗ ban đầu.
Diệp Giai Nam chẳng muốn cướp chỗ bên cạnh anh chàng đẹp trai kia, không bằng nhường cho bọn họ, vì thế vừa lên xe lập tức đi thẳng xuống hàng cuối cùng.
Không nghĩ tới chỗ bên trong mình vừa ngồi kia hành khách lại biến thành người đàn ông béo.
Diệp Giai Nam thấy vậy, nhìn về phía trước.
Người đàn ông béo cười hì hì với cô, vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Diệp Giai Nam cũng không khách sáo, ngồi xuống luôn.
Ai ngờ cho đến khi mọi người đã lên hết xe, ngay cả hai cô nàng tóc uốn xoăn và tóc ngắn, người hướng dẫn viên kiểm tra lại số người trên xe, người đó cũng chẳng còn xuất hiện.
Diệp Giai Nam sững sờ, nhắc nhở người đàn ông béo: “Không phải vẫn còn thiếu người sao?”
“Không có.” Người đàn ông béo lại thoáng xác nhận số người.
Diệp Giai Nam chỉ vào chỗ ngồi của anh ta.
“Cô nói là anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh cô sao?” Người đàn ông béo đã hiểu ra hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Giai Nam đáp.
“Cậu ta là người quen của tôi, không phải người trong đoàn, chỉ là đi nhờ xe thôi.”
“Anh ta không quay về à?”
“Cậu ta ở lại đây thêm mấy ngày, hôm qua hình như đến Aswan có chút việc tạm thời, lúc về thì gặp tôi.” Người đàn ông béo giải thích.
“Ở chỗ nào thế?” Diệp Giai Nam nhớ tới hồ nước mênh mông bát ngát và cát vàng dài đằng đẵng. “Không phải cát thì cũng toàn là nước.”
Người đàn ông béo nghe vậy buồn cười, “Là do cô không phát hiện ra thôi, gần đó có khách sạn đủ cho mười đoàn xe ở đấy, cô có thể từ từ quan sát, chỉ là giá cả đắt đỏ thôi.”
“À.” Diệp Giai Nam không hỏi tiếp nữa.
Trên đường đi người đàn ông béo nhàm chán hỏi cô: “Không phải các cô đi chung à?” Ý anh ta là hai cô tóc uốn xoăn và tóc ngắn.
“Không phải. Tôi đi một mình.”
“Một mình cô thì có thể chơi được ở đâu chứ?”
“Tôi chuyển máy bay ở Cairo, ngắm Kim Tự Tháp rồi, giờ muốn đến Luxor xem Thung lũng của các vị vua.”
Người đàn ông béo khẽ gật đầu.
Sau đó suốt quãng đường còn lại không trao đổi gì nữa.
Lúc quay về, Diệp Giai Nam mới được chứng kiến diện mạo thực sự của sa mạc Sahara.
Gần giữa trưa, ánh mặt trời ngày càng chói chang, bầu trời xanh thẳm không có một gợn mây.
Khắp nơi đều là sa mạc cát vàng óng, vừa yên tĩnh vừa thần bí.
Con đường màu đen kéo dài trên sa mạc, không nhìn thấy điểm cuối. Các xe trong đoàn cách nhau một khoảng khá xa, cô còn không nhìn được những chiếc xe đằng trước và sau, như thể mọi người đang chạy loạn khỏi ánh mặt trời gay gắt này.
Người xung quanh không ngủ thì cũng yên lặng ngắm ảnh vừa chụp được.
Ngoài cửa sổ ngoài cát vàng và trời xanh thì chả có gì hết, cô cứ nhìn chằm chằm bên ngoài mãi.
Diệp Giai Nam đột nhiên nhớ tới bài hát “Con đường bình thường”, ca khúc vang vọng trong đầu, lặng lẽ nhìn cảnh vật lướt qua trước mặt.
“Tôi từng giống như bạn giống như anh ta giống bao cỏ hoa ven đường, ở trong tăm tối, đây là con đường duy nhất tôi phải đi…”
Trong sa mạc mênh mông, không biết tại sao cô đột nhiên hơi đa cảm.
Lúc này hình như bọn họ đã đến một nơi giống như đồn biên phòng, xe ngừng một lát. Có lẽ đột nhiên có tín hiệu, di động của Diệp Giai Nam vang lên mấy tiếng.
Cô lấy ra nhìn, là hai tin nhắn.
Tin đầu tiên của của Diệp Ưu Ưu: “Chị, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng chị lại già thêm một tuổi.”
Tin thứ hai là của mẹ: “Sao không gọi cho mẹ, nghe lời mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Cô đọc tin nhắn, mắt híp lại, mím môi cười.