Khách bộ hành thời gian

Ngày 22 tháng 10 (Phần 3)


trước sau

Trước khi rời đi, Diệp Giai Nam đã bỏ quên kính râm trong khách sạn ở Aswan, vì vậy khi đôi mắt bị ánh mặt trời trên Sahara chiếu vào, lúc ấy chỉ cảm thấy hơi chói, sau khi trở về nội thành phát hiện mắt đã bị tổn thương, nhìn thấy ánh sáng là chảy nước mắt.

Vì thế, cô ở lại Aswan nghỉ ngơi mấy ngày mới tiếp tục lên đường.

Khi cô ngồi trên thuyền trôi theo dòng sông Nile đến Luxor đã là hai ngày sau.

Thành phố này ngày xưa gọi là Thebes, từng là thủ đô nổi tiếng thế giới của Ai Cập.

Diệp Giai Nam ngồi trên thuyền ở bến tàu gần miếu thần Karnak đi lên phía Tây sông Nile, sau đó lại đi xe vào Thung lũng các vị vua. Xuống xe mở cửa, cô hơi rướn eo lên, ai dè kính râm đeo trên đầu rơi xuống, cô dẫm thẳng vào kính.

“Răng rắc…” Kính mắt bị cô dẫm vỡ.

Cô dường như đã nghe thấy tiếng lòng mình tan nát, tự nhận mình xui xẻo mắng một câu: “Shit.”

Tài xế kiểm tra xong tiền xe, hơi đồng tình nhìn cô, tháo chiếc kính cài bên ghế đưa cho cô, “Ten dollars?”

Diệp Giai Nam liếc qua chiếc kính có váng mỡ đã khô, dùng tiếng Trung đáp trả một câu: “Bỏ đá xuống giếng, sao ông không đi cướp luôn.” Lập tức hất tay áo, đi thẳng về chỗ cửa an ninh của Thung lũng các vị vua.

Tuy đã cuối thu, nhưng Diệp Giai Nam vẫn cảm thấy mặt trời như hút hết nước trong cơ thể mình, có lẽ ở chỗ này không cần động tay chân gì hết, sau khi chết đi nằm xuống có thể biến thành xác khô.

Sau khi kiên trì thêm mấy phút, Diệp Giai Nam cảm thấy mắt mình như sắp bị mặt trời chọc mù rồi, song lúc này có chi 100 dô la cũng chả tìm được nơi bán kính râm.

Diệp Giai Nam vừa móc đồ cá nhân đi qua cửa an ninh, vừa lau nước mắt, hai mắt sưng đỏ, thế cho nên ông chú mặc đồ an ninh không ngừng liếc cô.

Sau đó cô thực sự không còn cách nào khác, vội lấy áo khoác quấn lên đầu che kín toàn thân. Chiếc áo khoác thực ra là một chiếc khăn choàng cỡ lớn màu trắng có hoa văn màu tím, bốn góc còn có tua rua, là quà năm mới mẹ tặng cô năm trước, không nghĩ tới che lên thật tốt mà vẫn còn nhìn được đường.

Ở những quốc gia thế này, đối với phụ nữ mà nói chỉ cần không đeo thắt lưng mặc váy ngắn, dù có bọc mình thành bánh chưng thì cũng chả bị kì thị, vậy nên Diệp Giai Nam quyết định cứ mặc như vậy đi dạo.

Cô đi một mình, không cần phải theo lịch trình gấp gáp, cũng không phải chiều theo đồng bọn, cho nên có thể thoải mái nhìn ngắm xung quanh.

Lúc đi đến lăng mộ của Tutankhamun, ở cửa có người soát vé. Bởi vì phải quay trở lại cửa ra vào mua vé, nhiều người chả muốn tự đày đoạ mình, vì thế lăng mộ nổi tiếng nhất trong Thung lũng các vị vua này lại rất vắng vẻ.

Diệp Giai Nam đưa vé cho hai nhân viên kiểm tra, rồi tự mình đi xuống lăng mộ.

Vừa bước xuống thang đến khúc rẽ, nhìn thấy tình hình bên trong, cô hơi hối hận.

Lăng mộ này hẹp hơn hẳn so với của những Pha-ra-ông khác, hành lang thẳng tắp nối liền xuống dưới mặt đất, hình như chả có du khách nào, cho nên cảm thấy từng cơn gió lạnh, cũng khiến người ta không thoải mái chút nào.

Trong khi các lăng mộ khác khang trang, ngọn đèn chiếu vàng rực bức tranh vẽ trên tường, du khách ra vào, nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Cô đã bước trên con đường đi xuống lăng mộ, nhìn thấy đèn cách đó không xa, lại quay đầu về sau nhìn, rồi tiếp tục bước. Thực ra đường vào khá ngắn, chỉ khoảng mười mét, cuối cùng đã đến khu mộ.

Khu mộ vô cùng nhỏ, có hình chữ L, bên trái đặt quan tài thuỷ tinh niêm phong kín, xác ướp Pha-ra-ông nằm trong đó, gầy teo nho nhỏ. Xác ướp cũng không được bọc vải trắng như trong truyền thuyết, mà làn da kia biến thành màu nâu đen mục nát, khô cạn dính sát vào xương cốt.

Song con cháu thế hệ sau vẫn còn rất có lương tâm khi phủ một tấm vải trắng vào bộ vị của Pha-ra-ông.

Cô rất to gan, chả hề sợ hãi chút nào, khom lưng đứng nhìn chằm chằm xác ướp của Tutankhamun một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu chuẩn bị nhìn các thứ khác được trang trí trong phòng, ai ngờ quay người lại thấy có một bóng mờ di chuyển trên tường.

Vào khoảnh khắc ấy suýt chút nữa tim cô ngừng đập, tất cả đầu óc cô đều liên tưởng đến những đoạn phim kinh dị diễn ra trong Thung lũng các vị vua.

Nếu không phải đã nộp di động, máy ảnh và túi xách ở chỗ kiểm tra an ninh, thì có lẽ lúc này cô đã cầm hết đồ đạc ném rồi.

Cô hét lên được một nửa thì ngừng lại.

Bởi vì cô phát hiện chủ nhân của cái bóng mờ kia là con người.

Cô nhanh chóng kéo khăn che mặt xuống để xác nhận lần nữa.

Có lẽ là do khi vào cửa cô đã bị xác ướp thu hút hết sự chú ý, đã thế cô còn quấn chiếc khăn to sụ, vào phòng cũng quên xốc lên, vì thế không nhìn rõ xung quanh, cũng chả phát hiện ra đối phương.

Người nọ cũng chả để cô vào mắt, quay lưng về phía cô, đang xem một chiếc quan tài vàng khác. Chỉ là do tiếng hét nửa chừng kia của Diệp Giai Nam, anh ta mới thoáng quay đầu lại liếc

cô.

Ngọn đèn da cam chiếu trong lăng mộ, tuy không quá sáng, nhưng cũng phản chiếu một chút ánh vàng cho những bức tranh trên tường.

Bức tranh vẽ những câu chuyện trong thần thoại Ai Cập cổ về cầu nguyện linh hồn, màu sắc lộng lẫy, xán lạn rực rỡ.

Anh ta đứng quay lưng về phía ánh sáng nhìn cô.

Anh ta mặc một áo sơ mi denim xanh nhạt, tay áo xắn lên, hai tay đút trong túi quần. Ánh đèn vàng chiếu vào mặt anh ta tôn thêm vẻ đẹp ma lực như thần thoại.

Làn da của anh ta rất trắng, lông mày sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, giữa môi có nốt ruồi, nhìn qua thì không hợp, nhưng lại hài hoà hoàn mỹ.

Dựa vào đôi môi và cằm, Diệp Giai Nam gần như đã có thể khẳng định anh ta chính là người ngồi bên cạnh trên đường đến miếu thần Abu Simbel kia.

Lúc này, nhân viên ở bên ngoài phát hiện ra tiếng hét, vội bước vào.

Đó là một ông chú mặc áo choàng Ả Rập màu xám, chỉ vào bức tranh đám đông trên tường, sau đó đặt ngón trỏ trước môi, làm dấu hiệu giữ im lặng với Diệp Giai Nam.

Cho tới bây giờ, người Ai Cập vẫn còn tin tưởng vào truyền thuyết kia, cấm nói to trong lăng mộ quấy rầy đến Pha-ra-ông đang ngủ say, hơn nữa còn không để làm ảnh hưởng đến du khách khác.

Diệp Giai Nam vô cùng xấu hổ, cầm lấy khăn che mặt, vội vàng khua chân múa tay làm ra dấu hiệu xin lỗi.

Sau đó nhân viên liếc Diệp Giai Nam, cầm lấy đèn pin trong tay chiếu qua các bức tranh trên tường một lần, thấp giọng hỏi cô có muốn giới thiệu hay không.

Diệp Giai Nam hiểu rõ giới thiệu ở trong lăng mộ là vi phạm quy định, nhân viên chỉ là muốn kiếm chút lợi nhuận từ cô, vì thế hất tay xin miễn.

Nhân viên không vui đi ra, chỉ còn lại Diệp Giai Nam và người đàn ông kia.

Sau đó, bọn họ đứng trong mộ, yên lặng nhìn những câu chuyện trong bức tranh trên tường.

Một lát sau có thêm một đám du khách tới, khu mộ đột nhiên trở nên chật hẹp.

Đợi Diệp Giai Nam quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng người đàn ông kia.

Diệp Giai Nam tiếp tục đi đến những khu mộ khác, thỉnh thoảng tìm kiếm trong đám du khách, nhưng vẫn không gặp lại người kia.

Buổi chiều cô quay về khách sạn dọn đồ, dự tính hôm sau sẽ theo lịch trình từ  Luxor bay đến London quá cảnh rồi về Mỹ.

Ngày hôm đó bên trong lăng mộ nổi tiếng toàn thế giới cũng là lần đầu tiên Diệp Giai Nam gặp gỡ Hành Sùng Ninh.

Hành Sùng Ninh cũng vừa mới qua tuổi ba mươi, gần như cả tháng trời đều lăn lộn tại sa mạc Bắc Phi để tìm kiếm linh cảm cho công việc. Sau đó, anh thậm chí còn chả nhớ được lần gặp nhau này cho đến một năm sau đó khi hai người gặp lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện