Khách bộ hành thời gian

Hành Sùng Ninh (Phần 1)


trước sau

Thành phố A, hồ Vũ Sư.

Đây là lần thứ hai cô đến hồ Vũ Sư sau lần đầu được cha đưa tới khi còn nhỏ.

Xuất phát từ kinh nghiệm lúc còn nhỏ, trong trí nhớ cô vẫn luôn cho rằng con đường đi đến hồ Vũ Sư là đẹp nhất thành phố A.

Con đường được xây dựng bên sườn núi, bên phải là núi, bên trái là hồ nước gợn sóng lăn tăn. Người ngồi trong xe chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể thu hết dải núi xanh vào mắt.

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy trời quang mây tạnh, xanh như ngọc bích khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Hôm nay thời tiết lại khác hẳn, trời thu mưa phùn, phóng tầm mắt ra chỉ thấy mưa bụi mờ mịt, mông lung.

Ở điểm cuối của hồ Vũ Sư có một nơi gọi là Sơn Nguyệt Trang, đó là loại hình khách sạn nghỉ dưỡng kiểu biệt thự do khách sạn nổi tiếng quốc tế liên kết với tập đoàn Lệ Thị tạo thành. Diệp Giai Nam và đồng nghiệp Tiểu Tiếu đi đến Sơn Nguyệt Trang cũng chả có việc gì liên quan đến khách sạn này, mà là đại diện cho Châu Báu Thiên Trọng đi gặp bên công ty A đang ở trong khách sạn này.

Lúc này, Diệp Giai Nam thấy điện thoại sáng lên, phát hiện là tin tức thông báo. Ngồi trong xe nhàm chán, cô mở khoá điện thoại đọc lướt qua, phát hiện là tin nhắn gửi đồng loạt của đồng nghiệp bộ phận marketing, tiêu đề là “Lần hợp tác đầu tiên của Châu Báu Thiên Trọng và Đồng Hồ Cách Duệ thu hút sự chú ý.”

Đây là bài báo của một tạp chí thời thượng trong nước, giới thiệu thoáng qua lịch sử của Thiên Trọng, sau đó phu nhân lãnh đạo Châu Báu Thiên Trọng quyết định khởi động dự án nữ trang đầu tiên của mình, hơn nữa còn tìm được Đồng Hồ Cách Duệ hợp tác chung. Cô liếc qua, đang định kéo xuống thì Tiểu Tiếu ở bên cạnh góp lời, “Bọn họ gửi gì đến thế?”

Tiểu Tiếu này tuy đằng trước có chữ “Tiểu”, nhưng đáng lẽ Diệp Giai Nam phải gọi bằng chị Tiếu, là một người đẹp đã ba mươi tuổi, đơn giản là chị ta cảm thấy Diệp Giai Nam gọi mình là chị thì sẽ quá già, cho nên bảo gọi là Tiểu Tiếu. Từ tháng trước Diệp Giai Nam bắt đầu vào Thiên Trọng làm vẫn luôn theo Tiểu Tiếu thực tập.

Diệp Giai Nam để màn hình di động tới trước mặt chị ta, “Đang tuyên truyền hạng mục hợp tác với bên ngoài của chúng ta.”

Tiểu Tiếu nhận lấy điện thoại, kéo trang web, vội vàng liếc qua, rồi trả lại cho Diệp Giai Nam, “Thiết kế chữ bát bên này còn chưa làm ra đâu vào đâu, vậy mà đã vội đến thế.”

“Không phải lần trước họp đã nói chuyển động không có vấn đề gì, lần này chỉ cần làm chi tiết là ổn sao?”

“Sao không có vấn đề gì được chứ, em không biết Hành Sùng Ninh bên Cách Duệ kia thay đổi thất thường thế nào đâu, mỗi lần nhắc tới thiết kế thái độ của anh ta như ăn phải bom, chúng ta cũng sắp bị anh ta hành hạ đến chết rồi.”

Diệp Giai Nam cười khúc khích.

Tiểu Tiếu thu lại tâm trạng, “Những lời em vừa nghe lập tức xoá bỏ đi ngay, một lát nữa chúng ta gặp anh ta, cứ cung phụng anh ta như Bồ Tát là được. Anh ta nói gì chính là cái đó. Nếu không anh ta trở mặt là chúng ta chết chắc.” Tiểu Tiếu nói tiếp, “Em không biết công ty chúng ta có thể hợp tác được với Cách Duệ, còn có thể để cho đích thân anh ta tự mình thiết kế chuyển động khó biết bao đâu. Hơn nữa trước kia anh ta còn chưa bao giờ thiết kế đồng hồ nữ.”

“Vậy tại sao chúng ta lại hợp tác được với anh ta?” Diệp Giai Nam hỏi.

“Dựa vào mặt mũi ông chủ đấy.” Tiểu Tiếu lại nói toạc hết những tư liệu mình có.

“Hạ tổng có quan hệ riêng với anh ta sao?” Tổng giám đốc Thiên Trọng họ Hạ.

Tiểu Tiếu ngửa mặt lên, lắc đầu, “Không phải, Hạ tổng nào có mặt mũi lớn như vậy, là ông chủ lớn – Lệ tổng của chúng ta đấy.”

Người này thì Diệp Giai Nam biết, Châu Báu Thiên Trọng vốn là một nhãn hiệu có lịch sử danh tiếng, nhưng cũng chỉ là một xưởng nhỏ giống như xí nghiệp, từ khi mười năm trước được tập đoàn Lệ Thị thu mua, danh tiếng và thị trường đều cực kì hưng thịnh.

Tiểu Tiếu lại chém tiếp: “Lệ tổng là họ hàng với anh ta, chị cho rằng đây không phải là bí mật trong công ty.”

“Họ hàng gì thế?” Diệp Giai Nam ngơ ngác.

“Anh em họ đấy. Em không biết mẹ anh ta là bác của Lệ tổng à?” Tiểu Tiếu nói thẳng luôn.

Hai người vẫn còn không ngừng trò chuyện, trong khi mưa bên ngoài đã ngừng.

Cách khách sạn không xa, xe rẽ vào một trong khe núi, không nghĩ tới phía trước bởi vì đang xây dựng mà xe container và minibus xảy ra va chạm, chặn luôn cả đường.

Diệp Giai Nam nhìn thời gian trên điện thoại, “Làm thế nào bây giờ?”

Tiểu Tiếu chỉ vào tảng đá cách đó không xa: “Không biết còn chặn bao lâu nữa, nếu không chúng ta xuống xe ở đây, đi vượt qua chỗ này, chị biết đường.”

Diệp Giai Nam vui vẻ đồng ý.

Vì vậy hai cô bỏ xe lại, mang theo laptop, một đống tài liệu và bản vẽ đi bộ.

Đường núi quanh co nhưng không gập ghềnh, mưa vừa ngừng, không khí tươi mát, hai cô đi hơn mười phút, bởi vì gấp gáp nên cả người đều đổ mồ hôi, vì vậy dừng lại nghỉ ngơi.

Lúc này Diệp Giai Nam nhìn thấy có hai người đi tới từ phía đối diện, một người là Lữ Tĩnh của Sơn Nguyệt Trang, trước đó đi theo Tiểu Tiếu cô đã từng gặp, còn người kia thì không nhìn rõ.

Hai người đang nói chuyện, Lữ Tĩnh nhìn thấy Diệp Giai Nam và Tiểu Tiếu sau đó cười nói với người đàn ông che ô bên cạnh: “Anh nhìn xem, người của Thiên Trọng đến rồi này.”

Tiểu Tiếu lập tức đứng thẳng, khuôn mặt tươi cười chào hỏi: “Lữ tổng.” Lại nhìn thoáng qua người đàn ông kia, “Chào Hành tiên sinh.” Nụ cười càng tươi hơn.

Diệp Giai Nam nghe theo tiếng nhìn lại, hơi sững sờ.

Hơn một năm trước gặp được người đàn ông kia trên sa mạc Sahara, suýt chút nữa cô đã quên rồi, không nghĩ tới lại gặp lần nữa.

Mắt cô nhìn về phía môi anh ta.

Lúc này bởi vì anh ta hơi mím môi cho nên nốt ruồi kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Người đàn ông khẽ gật đầu với các cô.

Tiểu Tiếu giới thiệu Diệp Giai Nam với đối phương: “Đây là Tiểu Diệp ở công ty chúng tôi.”

Diệp Giai Nam lấy lại tinh thần, vội vàng dời mắt đi, nói theo Tiểu Tiếu: “Chào Hành tiên sinh, tôi là Diệp Giai Nam.”

Hành Sùng Ninh không đáp, dời mắt, nói với Lữ Tĩnh ở bên cạnh: “Chúng ta tiếp tục đi dạo thêm một chút được không?”

Lữ Tĩnh nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên là được rồi, tôi dẫn anh qua bên kia.” Sau đó quay đầu nói với hai cô: “Cô Diệp và cô Tiếu cứ đi trước, Lưu tổng cũng mới đến, tôi và Hành tiên sinh sẽ tới sau.”

Đợi hai người đi xa, Diệp Giai Nam mới hỏi: “Ai vậy?”

“Còn không phải là Hành Sùng Ninh sao?” Tiểu Tiếu nói, “Hầu hạ anh ta không ổn, Lưu tổng sẽ đuổi chúng ta.”

Đề tài này vừa kết thúc, Tiểu Tiếu xem giờ mới phát hiện quên mang theo điện thoại, không khỏi ảo não, “Nguy rồi, điện thoại bỏ quên trên xe, lát nữa chị còn phải đi gặp mẹ chồng tương lai.”

“Vậy nhân lúc đường còn đang bị chặn, chị mau quay về lấy đi.” Diệp Giai Nam nói.

“Vậy còn đồ thì sao?” Tiểu Tiếu chỉ một đống đồ trong tay mình.

“Đưa cho em chứ sao.”

“Em cầm được không?” Tiểu Tiếu lo lắng.

“Nữ hán tử có gì mà không làm được cơ chứ. Lúc này mà chị còn lo cho đồ đạc, đúng là phiền phức.”

Vì thế, Tiểu Tiếu dù trong lòng do dự vẫn đưa đồ cho cô. “Hoặc là em chờ chị một chút, nếu không chờ được em cứ đi theo con đường này xuống núi, không có lối rẽ đâu, mất khoảng bảy tám phút nữa là đến.” Sau khi nói xong, Tiểu Tiếu cầm theo laptop biến mất cuối đường.

Đi được mấy bước bầu trời đột nhiên đổ mưa, Diệp Giai Nam mới cảm thấy tính sai rồi.

Cô vốn ôm một chồng bản in bằng đồng lại thêm giấy tờ vừa dày vừa nặng, hiện tại lại thêm hộp hàng mẫu và mấy bản KT của Tiểu Tiếu, quả thực không chịu nổi.

Một mình Diệp Giai Nam đi chậm rì trên đường, cảm thấy tay đau nhức, muốn lật lại đồ, ai ngờ bất cẩn khiến cho mấy bản KT rộng nửa mét rơi xuống đất, gió thổi qua, một bản còn bay vào bụi cỏ bên tảng đá.

Cô khóc không ra nước mắt, đành phải để ô lót xuống đất, đặt tài liệu lên trên, mới cẩn thận đi nhặt lại.

Đợi nhặt đủ đồ, lúc quay lại mưa dần to hơn.

Diệp Giai Nam không còn tay bật ô, đành phải đội mưa, một mình đi trên con đường trong rừng.

Ven đường trồng toàn cây bạch quả.

Trong thời tiết này, lá cây bị gió thu nhuộm thành màu vàng, vô cùng mê người.

Cô lại đi thêm

mấy phút, qua một khúc rẽ nhìn thấy hồ Vũ Sư, tuy mưa dầm liên miên, nhưng hồ nước trong làn mưa bụi mang lại không khí hoàn toàn khác. Cô hơi say mê đứng một lát, chợt nghe thấy có tiếng bước chân ở sau lưng, lập tức chờ mong có thể tìm được người giúp đỡ một tay.

 Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đến gần, bởi vì địa hình nên không thấy bóng người.

Mưa lại lớn hơn, làn mưa dày đặc hơn rất nhiều so với cơn mưa bụi vừa rồi, chỉ một lát núi đã chìm trong làn sương mù.

Sau đó Diệp Giai Nam quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh rung động lòng người.

Trong làn mưa bụi giữa núi rừng, Hành Sùng Ninh một mình quay lại, xuất hiện dưới cây bạch quả, tóc đen đôi mắt sáng ngời, đứng bên tảng đá granit không dính bụi trần, tay trái cầm một chiếc ô cán dài màu đen.

Anh dần đi về phía cô, giống như xuyên qua làn mưa, ngăn tách sương mù mà đến.

Trong lúc đó, cô hơi ngây người, thậm chí quên mất cả ý định ban đầu của mình.

Lúc anh đến gần, Diệp Giai Nam mới cuống quýt dịch chuyển mấy bước, nhường đường cho anh ta.

Hành Sùng Ninh hơi dừng lại, chào hỏi cô: “Cô Diệp.”

Cô còn đang hoảng loạn, hỏi bừa một câu: “Sao chỉ có mình ngài trở lại thế, Lữ tổng đâu ạ?”

“Cô ấy tạm thời có chút chuyện quan trọng cần phải làm, nên đi về trước, tôi muốn đi dạo thêm một lát.” Giọng nói của anh ôn hoà, giống như dòng suối lặng lẽ thấm vào lòng người.

“Vâng.” Diệp Giai Nam gật đầu.

Sau đó hai người không nói thêm nữa.

Lướt thoáng qua, tiếp tục đi về phía trước, anh còn muốn đi tiếp, Diệp Giai Nam thấy vậy vội gọi: “Hành tiên sinh!”

Anh khẽ chớp lông mi, quay đầu lại.

Diệp Giai Nam: “Anh có thể giúp tôi một việc không? Chúng ta đi cùng một hướng.”

Tính cách cô luôn thẳng thắn, không thích quanh co với người khác, nói xong đưa luôn bản KT ra.

Một mặt trên những bản KT kia là kiểu dáng phóng đại, một mặt là màu trắng, nhưng vừa rồi rơi xuống bụi cỏ dính không ít nước bùn, lại thêm nước mưa nên ướt sũng, năm ngón tay cô lại toàn bùn cát.

Hành Sùng Ninh cầm ô bằng một tay, tay kia nhàn nhã đút trong túi quần, cụp mắt quan sát đồ Diệp Giai Nam đưa ra, nhưng không hề nhận lấy, chỉ nói: “Cô cứ đặt đồ xuống, tôi gọi người cầm.” Ngay cả lông mi cũng chả chớp chút nào.

Nếu đổi thành người khác nghe thấy giọng điệu ghét bỏ như vậy, có lẽ sẽ thổ huyết, nhưng Diệp Giai Nam thì không, đầu tiên bởi vì cô nhớ tới Tiểu Tiếu bảo phải cung phụng anh ta, tiếp đó cô cảm thấy có lẽ anh ta cầm bản KT không thuận tay nên mới không muốn giúp đỡ. Vì thế, cô lại nghĩ tới túi tài liệu trong tay mình, nói tiếp: “Vậy anh có thể xách giúp tôi cái túi này không?”

Hành Sùng Ninh đang đi quay đầu lại, thấy tay trái cô cầm đống bản KT, bên trên là một cái túi cầm bằng hai ngón, ba ngón còn lại cầm ô còn chưa kịp bật ra. Mưa đã làm rối tóc cô, mấy lọn tóc dính vào lông mày.

Trên túi giấy có dấu ấn của Thiên Trọng, bên trong có rất nhiều tài liệu, phình hết cả lên, xem ra đã bị nhét kín, hơn nữa bên cạnh túi cũng có bùn.

“Đồng nghiệp của cô đâu?” Anh đột nhiên hỏi cô.

“Chị ấy quay về xe lấy điện thoại.” Diệp Giai Nam đáp.

Anh lại liếc chiếc túi trước mắt, hỏi: “Những cái này là tài liệu của công ty cô?”

“Đúng vậy.” Diệp Giai Nam mỉm cười.

“Nhưng mà…” Anh nói, “Nó có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Hả?” Cô không hiểu gì hết.

“Cô Diệp, hoặc là cô đợi người cầm hộ, hoặc là cô tự cầm đi, tôi bất lực.” Anh bỏ lại một câu, rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, chỉ còn mình Diệp Giai Nam đứng trong mưa.

Con đường đá mỗi ngày đều được bảo vệ quét sạch cho nên không tìm thấy một chiếc lá bạch quả mục nào, hơn nữa dù hôm nay trời mưa mà đá cũng được cọ sạch sẽ, Hành Sùng Ninh nhàn nhã đi trên ấy, đế giày cũng sạch bong.

Ngược lại với cô tay đầy bùn, cả người ẩm ướt.

Hành Sùng Ninh thoải mái đi xa.

Diệp Giai Nam thực sự nổi giận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện