Khách bộ hành thời gian

Hành Sùng Ninh (Phần 3)


trước sau

Diệp Giai Nam bị nhục nhã quyết định xuống xe giữa đường bắt tàu điện ngầm về nhà.

Sau khi ngồi trên tàu điện ngầm, cô sờ lên đầu, phát hiện tóc đã rối tung vì nước mưa, vì thế tháo búi tóc ra, tuỳ tay cào lại cho gọn, cô cáo ráo trắng trẻo, khuôn mặt sắc nét, mái tóc đen nhánh xoã xuống khiến cho chàng trai bên cạnh không ngừng liếc qua.

Trên toa tàu này hành khách vô cùng ít.

Cô tựa vào kính ngắm bóng mình phản chiếu trên đó, đột nhiên nhớ tới em gái.

Vì thế cô lấy di động ra nhắn một tin ngắn.

“Ưu Ưu thân yêu!

Nhận được tin tốt. Lần trước em nói đang ở Canada, sau đó còn nói đợi trời lạnh sẽ theo đội đi Châu Úc huấn luyện, không biết hiện tại em đang ở góc nào trên Trái Đất. Nhắn tin cũng không thấy em trả lời, có lẽ là điện thoại bị huấn luyện viên thu mất rồi à. Hơi hơi nhớ em. Đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi, thực sự là đã mười một tháng, không biết khi nào em quay về.

Trước kia em thường nói đi nhìn ngắm mặt khác thế giới, ai biết hôm nay chị gặp một người nhìn khá được, nhưng tiếp xúc chả tốt chút nào. Đột nhiên rất nhớ em và mẹ, chị về được một tháng rồi nhưng mẹ vẫn chưa biết đâu, chị không dám để lộ ra, em cũng biết đấy chị muốn tới thành phố A, không ai ngăn được chị đâu, cho nên em phải giữ bí mật giùm chị đấy.

Thế nhé, hôm nay tâm trạng chị thực sự quá kém.

Giai Giai!”

Không bao lâu sau thì Tiểu Tiếu gọi điện thoại nói Tổng giám đốc Lưu thông báo cho cô quay lại công ty để mở cuộc họp thảo luận về Cách Linh.

“Trời ạ!”

Cô đột nhiên hét lên một câu khiến cho anh chàng đang nhìn chằm chằm cô không khỏi sửng sốt, cô cúp điện thoại mỉm cười với đối phương, anh chàng mới hơi xấu hổ quay đầu đi.

Sau khi tàu điện ngầm dừng lại ở trạm, cô vội vàng xuống quay lại đường cũ.

Cô lách qua cửa, trước mặt có một bà cô vội vã cầm túi da rắn, đúng lúc cái túi kia đập thẳng vào bàn tay bị bỏng của Diệp Giai Nam. Chỗ đó vốn không bị nổi bóng nước, chỉ hơi sưng thôi, cô cũng chả phải là người yếu ớt gào to, trước đó cũng đã dùng nước lạnh xối vào, hiện tại bị đập mạnh như vậy lại nóng rát lên.

Cô không khỏi mắng chửi trong lòng, mới thoáng cảm thấy hả giận.

Đi được nửa đường, Diệp Giai Nam gọi điện thoại cho Hà Mạt Lị cùng phòng.

Hà Mạt Lị là bạn thân của cô thời trung học, bởi vì cô mới đến thành phố A nên tạm thời chưa thuê được nhà phù hợp, do đó chen vào một chỗ với cô ấy. Hà Mạt Lị vừa nghe lập tức hỏi: “Hôm nay thế nào?

“Shit! Đừng nhắc nữa, gặp phải một cực phẩm.” Trước mặt bạn thân Diệp Giai Nam chả cần phải giữ hình tượng thục nữ.

“Cực phẩm đẹp trai hay cực phẩm đáng ghét?”

“Đều có hết, phiền chết đi được.”

“Cậu có hẹn à?”

“Tăng ca.” Diệp Giai Nam kêu lên.

Cố gắng nhẫn nhịn đến cuối tuần, Diệp Giai Nam và Hà Mạt Lị đi tham gia họp lớp cấp ba. Nói là họp lớp chi bằng nói là bữa tiệc nhỏ thì đúng hơn. Bởi vì lớp trưởng cấp ba đến thành phố A công tác cho nên Hà Mạt Lị rủ rê mấy bạn học cấp ba tụ họp, có bạn cùng lớp, cũng có cả lớp bên cạnh.

Một người tên Chu Tiểu Lam trong đám đó còn chưa tới, mọi người vừa trò chuyện vừa chờ cô ta tới.

Bạn học A nói: “Nhắc tới Chu Tiểu Lam lớp chúng ta lại nhớ tới một chuyện.”

Bạn học B cười: “Ôi, khoảng một thời gian trước vừa buôn với một bạn khác lớp xong.”

Hà Mạt Lị liếc Diệp Giai Nam nói: “Đừng kể nữa, đã nhiều năm như vậy rồi.”

Lớp trưởng lại tò mò hỏi: “Chuyện gì thế, sao tớ không biết.”

Bạn học A: “Lớp trưởng à, tai cậu không hóng hớt thì đương nhiên chả biết gì rồi.”

Bạn học C cũng không biết gì vội xen vào: “Nhanh lên, tranh thủ cô ấy chưa tới kể đi.”

Bạn học A: “Năm đó Chu Tiểu Lam vô cùng thích một bạn học lớp số 19. Có một hôm, cô ấy tỏ tình, còn viết cả thư tình nữa. Sau đó…”

Nói đến đây, bạn học A và B không nhịn được nhìn nhau cười.

Lớp trưởng hỏi: “Sau đó thì sao? Đừng có thừa nước đục thả câu.”

“Sau đó người nọ khốn nạn phô tô thư của Chu Tiểu Lam thành mấy trăm bức phát cho người trên hành lang.” Diệp Giai Nam bổ sung.

Sau khi lớp trưởng nghe xong sợ ngây người.

“Mấu chốt không chỉ có như vậy.” Bạn học A bổ sung, “Tên khốn nạn đó còn ghi thêm một dòng mực đỏ: Xin lỗi Tiểu Lam, Diệp Giai Nam lớp số 13 mới là chân ái của tôi.”

Lớp trưởng và bạn học C suýt chút nữa phun trà lên mặt Diệp Giai Nam ngồi đối diện.

Diệp Giai Nam nghe xong, hất tay: “Nhưng mọi người có biết không, sau khi lên đại học, có một lần tôi về nước đón năm mới gặp hắn ta ở rạp chiếu phim, hắn nắm tay một chàng trai, còn chủ động giới thiệu với tôi: ‘Diệp Giai Nam, đây là bạn trai của tớ’. Vô cùng trang trọng đó!”

“Phụt!” Cuối cùng lớp trưởng không còn nhịn được nữa phun trà ra.

“Tại sao lại để cho tôi làm bình phong chứ?” Diệp Giai Nam căm giận bất bình.

Bạn học A: “Tráng sĩ, khổ cực cho cậu rồi.”

“Ai bảo lúc ấy cậu là tình nhân trong mộng của đám học sinh nam, dù sao trên lưng cũng đã có nhiều dao rồi, thêm vào một nhát này đáng kể chi.”

Lúc ấy Diệp Giai Nam xinh xắn, lại còn giành được nhiều giải thưởng về Toán học cho trường, đúng lúc chủ nhiệm lớp cô là giáo viên Toán học cốt cán, nhắc tới cô tươi cười như hoa, mỗi lần đi đến lớp khác dạy không ngừng nhắc đến Diệp Giai Nam như một tấm gương điển hình, khiến Diệp Giai Nam bắt được không ít tim của nam sinh.

Bạn học A: “Tớ còn nhớ rõ câu đầu tiên trong bức thư tình.” Sau đó thâm tình đọc: “Trí thân yêu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nụ cười ấm áp dịu dàng của cậu đã lập tức cảm hoá tớ…”

Nói đến đây, điện thoại của Hà Mạt Lị vang lên.

Hà Mạt Lị nhìn màn hình ra dấu im lặng, sau đó bắt máy: “A lô, Tiểu Lam à. Chúng tớ đều đến cả rồi, tầng hai phòng sáu, cậu đi thẳng lên là được.”

Chờ Hạ Mạt Lị cúp máy, bạn học A nghiêm túc: “Đến rồi đấy, mọi người chú ý thu liễm một chút, thay đổi chủ đề khác.”

Hai phút sau, bóng dáng Chu Tiểu Lam thướt tha xuất hiện trước mắt mọi người.

“Xin lỗi, đến muộn.”

Bạn học A bên cạnh Diệp Giai Nam vội đứng dậy nói: “Lại đây nào, Chu Tiểu Lam, ngồi đây này.” Nói xong kéo ghế ra, chuyển vào bên trong.

Chu Tiểu Lam ngồi xuống, thấy Diệp Giai Nam ở bên phải, trong mắt gần như phun ra lửa khi gặp lại kẻ thù: “Giờ cậu đang ở đâu trong nội thành thế?”

“Ở nhà Mạt Lị.”

“Chỗ đó chật như vậy, sao cậu ngủ được?”

“Chen cùng một giường, chờ tìm được chỗ thích hợp tớ sẽ chuyển đi.”

Qua một lúc đợi Hà Mạt Lị đi gọi phục vụ, Chu Tiểu Lam lại hỏi: “Hai người ở chung không thấy xấu hổ sao?”

“Gì chứ?”

“Cậu không biết Từ Khánh Hạo à?” Chu Tiểu Lam hỏi.

Từ Khánh Hạo là bạn trai mới của Hà Mạt Lị, cũng là đồng nghiệp của Chu Tiểu Lam. Hai người bọn họ nên duyên cũng nhờ Chu Tiểu Lam mai mối.

“Bọn họ cũng đâu có sống chung.” Diệp Giai Nam rất muốn lườm cô ta.

Chu Tiểu Lam không đáp, chỉ giễu cợt hỏi lại,

“Thật sao?”

Không nói đến chuyện thư tình trước đó còn là ai nợ ai đấy, Diệp Giai Nam luôn chán ghét người này, đúng là âm kém dương sai, nếu không phải vì thân với Hà Mạt Lị, cô cũng chả muốn có liên quan quái gì đến cô ta.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, bạn trai Từ Khánh Hạo của Hà Mạt Lị đúng hẹn đến đón hai cô.

Hà Mạt Lị ngồi ghế cạnh tài xế, Diệp Giai Nam ngồi đằng sau.

Bởi vì cô tăng ca liên tục, nên thực sự mệt mỏi, ngồi trong xe nhắm mắt một lúc lập tức thiếp đi.

Đợi khi cô tỉnh lại, giơ tay xem đồng hồ thì mới được có mười phút, xe vừa đi vừa dừng trên đường.

Hà Mạt Lị ngồi đằng trước không ngừng nói chuyện với Từ Khánh Hạo, có lẽ phát hiện cô ngủ rồi nên nói rất khẽ.

“Cuối tuần nhiệt độ thấp, em phải mặc dày một chút.” Từ Khánh Hạo nói.

“Vâng, em định mai đi mua đồ mùa đông.”

“Anh đi với em.”

“Vậy tối đi xem phim luôn.”

“Ban ngày đi dạo, ăn cơm, sau đó đi xem phim.”

“Đúng rồi, em quên mất, em đã hẹn đi mua đồ với Giai Nam mất rồi.”

“Vậy làm thế nào đây?” Từ Khánh Hạo uất ức hỏi.

“Đi chung nhé.” Hà Mạt Lị nói.

“OK.” Từ Khánh Hạo không cam lòng đáp, “Đành vậy thôi.”

Diệp Giai Nam nhớ tới câu Chu Tiểu Nam ám chỉ cô không thức thời trên bàn ăn, lập tức im lặng, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hôm sau cô cố ý kiếm cớ nói mình còn có việc chưa làm xong, tránh làm bóng đèn cho Hà Mạt Lị và Từ Khánh Hạo, sau đó một mình ở nhà lén lên mạng tìm nhà ở.

Trên mạng gặp mẹ, bà còn nói gửi đồ ăn cho cô. Cô không dám nói thật, đành phải giả vờ mừng rỡ. Sau đó gọi điện thoại nhờ bạn nhận hộ.

Chớp mắt một tuần lại trôi qua, cô vẫn không rút ra được thời gian đi xem nhà.

Thứ sáu, Diệp Giai Nam tăng ca đến khuya mới về.

Cô dùng chìa khoá mở cửa, Từ Khánh Hạo đang hôn Hà Mạt Lị trên ghế sô pha đặt đối diện với cửa, vừa vào cửa đã nhận ngay ra được lửa nóng mờ ám. Diệp Giai Nam còn chưa kịp thay giày, đứng sững người tại chỗ.

Hà Mạt Lị là người đầu tiên phát hiện ra sự quái dị, khẽ đẩy Từ Khánh Hạo ra, ai ngờ anh ta ngoảnh mặt làm ngơ, không có ý dừng lại. Hà Mạt Lị đành phải dùng sức quay đầu, tránh đối phương, sau đó đỏ mặt cười khan hai tiếng với Diệp Giai Nam.

Diệp Giai Nam xấu hổ cười, nhướn mày: “Hai người có thể… tiếp tục.”

“Trời ạ…” Hà Mạt Lị đẩy Từ Khánh Hạo ra, lập tức đứng dậy.

Từ Khánh Hạo oán giận lườm Diệp Giai Nam.

Diệp Giai Nam lập tức nhận được tín hiệu, cô dời mắt đi, giả vờ lục túi: “Trời ạ, tớ vừa về đến nhà quên vào siêu thị mua ít đồ, nhận được cuộc điện thoại quên béng đi mất, hiện tại đi vẫn còn kịp.”

“Ngày mai tớ đi với cậu.” Hà Mạt Lị khuyên nhủ.

“Không cần đâu.” Nói xong, Diệp Giai Nam xoay người đi ra cửa.

Cô cầm túi dạo quanh siêu thị một vòng, thật sự cảm thấy mệt mỏi, vội xuống quán cà phê ở tầng dưới giết thời gian, cho đến khi điện thoại hết pin, tạp chí cũng đã xem mấy lần rồi.

Cuối cùng, nhân viên phục vụ đến nhắc cô đã đến giờ đóng cửa.

Đã là cuối thu, gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy, một mình cô quay lại chung cư, nhìn xe Từ Khánh Hạo vẫn còn đỗ bên dưới, cô ngẩng đầu nhìn ban công tầng hai, ánh đèn hơi tới.

Lúc ấy cô chả biết nên làm thế nào, sau khi do dự một lúc cuối cùng lựa chọn rời đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện