Khách bộ hành thời gian

Hành Sùng Ninh (Phần 4)


trước sau

Diệp Giai Nam không phải là người địa phương, cũng không có chỗ nào để ở tạm, ngoài đồng nghiệp công ty, phóng mắt toàn bộ thành phố A số người cô quen biết có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù thêm cả thím bán sữa đậu nành ở cửa chung cư thì cũng chưa hơn nổi mười người.

Từ nhỏ bởi vì cô đã rời nhà đi ra ngoài học, nên hiểu chuyện sớm, tính cách độc lập mạnh mẽ, cũng không thích chịu thua xin giúp đỡ. Cô lảo đảo đi đến khách sạn gần chung cư, lại phát hiện mình không mang theo chứng minh, cho dù cô có rát họng giải thích, lễ tân vẫn chỉ đáp: “Cô à, xin lỗi, đây là quy định của cơ quan công an, chúng tôi cũng không có cách nào hết.”

Qua một lúc, quàn lý đi tới hỏi: “Cô có thể đến đồn công an làm chứng minh mà.”

“Được rồi.” Cô không còn sức để đáp nữa.

Diệp Giai Nam cũng chả phải là kẻ ngốc, đường này không thông thì sẽ có con đường khác. Cô đi ra ngoài gọi taxi đến trung tâm tắm rửa, cô biết rõ nơi này có thể tắm, ăn cơm còn có thể qua đêm nữa, chỉ là điều kiện hơi khó coi một chút thôi.

Cô gửi túi, xông vào tắm một cái, thay đổi quần áo rồi đi ra vừa ăn cơm vừa xem TV, nhìn thấy đám chú già xung quanh đột nhiên có cảm giác mình cũng đã bước vào tuổi trung niên.

Còn ở nhà Hà Mạt Lị lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô.

Người đầu tiên gọi điện đến tìm Diệp Giai Nam là em gái Diệp Ưu Ưu.

“Chị Mạt Lị.” Diệp Ưu Ưu lên tiếng.

“Là Ưu Ưu à.” Hà Mạt Lị cười.

“Vâng. Em gọi muộn như vậy chị vẫn chưa ngủ chứ?” Trong giọng nói của Diệp Ưu Ưu không giấu được sự ngại ngùng, “Chỗ em vẫn đang là ban ngày.”

“Vẫn chưa, dù sao cũng là cuối tuần. Trước kia nghe chị em nói em đang tham gia thi đấu.” Hà Mạt Lị liếc Từ Khánh Hạo không mặc gì bên cạnh.

“Vâng, em vừa thi xong bán kết.” Diệp Ưu Ưu hưng phấn, “Chị em ngủ chưa ạ, em gọi thì chị ấy tắt máy.”

Lúc này Hà Mạt Lị mới nhớ ra Diệp Giai Nam đã đi ra ngoài được một lúc lâu, quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, lập tức giật mình. Cô ấy không dám cằn nhằn với Từ Khánh Hạo nữa, lập tức đuổi anh ta đi, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho Diệp Giai Nam, nhưng báo tắt máy.

Hà Mạt Lị hơi sốt ruột.

Qua nửa tiếng, Diệp Ưu Ưu lại gọi tới.

“Không thấy người đâu cả.”

“Vậy làm thế nào ạ? Không phải chị ấy nói ở cùng với chị sao ạ?”

“Đúng vậy, mỗi ngày đều là như thế, nhưng vừa rồi cô ấy nói đi siêu thị mua đồ, vẫn còn chưa thấy quay lại.”

“Chị ấy có bạn trai không ạ?” Diệp Ưu Ưu hỏi.

“Không có.”

“Vậy chị ấy có thể đi đâu được chứ?”

“Không biết nữa. Siêu thị đã sớm đóng cửa rồi.”

“Hả? Liệu có phải chị em gặp phải kẻ xấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?” Lòng Diệp Ưu Ưu nóng như lửa đốt.

“Để chị gọi điện thoại một chút.”

Sau đó Hà Mạt Lị mặt dày gọi điện thoại cho mấy bạn học cũ, nhưng chả thu được kết quả gì.

Về phần người của công ty Thiên Trọng, cô chỉ nghe Diệp Giai Nam từng nhắc tới chứ thực sự chả biết người nào. Hà Mạt Lị không khỏi tự trách bản thân, cho nên lần thứ ba nhận được điện thoại của Diệp Ưu Ưu đã không còn cách nào an ủi cô bé nữa.

“Chẳng lẽ em phải gọi điện cho mẹ sao?” Trong lòng Diệp Ưu Ưu không dám giấu chuyện gì, nhất là gặp phải chuyện gấp không tìm chị thì cũng tìm mẹ.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi, hỏi mẹ em xem nhà em còn người thân nào ở thành phố A không?” Hà Mạt Lị nói.

Ba giờ sáng, thành phố B, bà Diệp đang chuẩn bị ngủ thì nhận được điện thoại của con gái nhỏ.

“Mẹ…” Diệp Ưu Ưu nức nở gọi.

“Sao vậy?” Bà Lâm Man Nghi nhíu mày, chả hiểu gì hết, trước khi ngủ mới nói chuyện với con gái nhỏ xong, trước đó còn không có chuyện gì, sao hiện tại lại thành ra thế này.

“Không thấy chị đâu ạ.”

Sau đó Diệp Ưu Ưu kể chuyện chị gái trốn mẹ về nước, rồi đến thành phố A, tìm việc làm, khai báo hết toàn bộ ra.

Bà Lâm Man Nghi vốn tức giận, nghe vậy hoảng hốt, cuối cùng đột nhiên cảm thấy chua xót. Bà không dám để cho con gái nhỏ nhận ra, chỉ nói: “Không sao, chị con lớn như vậy cũng đâu còn là trẻ con nữa, con đừng quá lo.”

Sau khi cúp điện thoại, bà Lâm Man Nghi ngồi một mình trong bóng tôi, nước mắt bất giác chảy ròng.

Ngày hôm sau, ngủ tới hửng sáng, Diệp Giai Nam thu dọn đồ đạc từ trung tâm tắm rửa đi ra, cô nhàn nhã ăn xong bữa sáng mới quay lại nhà Hà Mạt Lị. Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Hà Mạt Lị đứng dậy, bắt ngay lấy cô: “Cậu đi đâu vậy hả?”

“Tớ…” Diệp Giai Nam đã tìm xong lý do cứ thế nói, “Tớ đến siêu thị gặp được một đồng nghiệp, sau đó đến nhà chị ấy chơi, uống hơi quá chén…” Uống say sau đó ngủ ở nhà chị ấy.

Nhưng đối mặt với mẹ, cô thực sự không nói ra được những lời này.

Bà Lâm Man Nghi liếc qua Diệp Giai Nam, “Mạt Lị, bác có mấy lời muốn nói riêng với Giai Giai, cháu có thể tránh đi một lát được không.”

“Vâng ạ.” Hà Mạt Lị lập tức đáp lời, ba giây sau biến mất sau cánh cửa.

Diệp Giai Nam cụp mắt ngồi xuống đối diện với mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn là người dịu dàng, chưa từng dùng một đầu ngón tay nào với hai chị em cô, trách mắng cũng rất ít. Lúc

này, bà chỉ thản nhiên nói hai từ “Nói đi” cũng đủ khiến Diệp Giai Nam khiếp vía.

“Con… hôm qua con thấy Hà Mạt Lị và bạn trai cậu ấy ở trong nhà, không muốn làm bóng đèn, cho nên con đến khách sạn ở một đêm.”

“Con biết là mẹ không hỏi chuyện này.” Bà Lâm Man Nghi lạnh lùng.

“Vậy chắc mẹ cũng biết được tại sao con muốn tới thành phố A rồi? Tại sao con không muốn nói với mẹ?” Tính cách ương bướng của Diệp Giai Nam bắt đầu bùng phát, “Nếu mẹ muốn con quay về quê hoặc đuổi con về Mỹ, con tuyệt đối sẽ không nghe theo.”

Bà Lâm Man Nghi nhíu mày nhìn cô, hiển nhiên đã sớm đoán được con gái sẽ như vậy, vì thế chỉ khẽ thở dài.

Hai người im lặng một lát, bà Lâm Man Nghi lên tiếng: “Nghe con nói như vậy thì con cũng không thể ở lại đây rồi. Mẹ có một bạn học cũ sống ở thành phố A, buổi sáng lúc mẹ đi tìm con, cũng đã liên lạc với chú ấy, một lát nữa mẹ sẽ gọi điện xem chú ấy có thể tìm cho con một phòng ở tạm trước không.”

“Con ở khách sạn là được rồi.” Diệp Giai Nam nói.

“Không được, khách sạn người đến người đi, một đứa con gái hết giờ làm đến khách sạn sẽ gặp điều tiếng không hay.”

“Vâng.” Diệp Giai Nam thấy bầu không khí đã dịu xuống, đột nhiên hỏi mẹ: “Sao mẹ lại biết con ở đây?”

“Ưu Ưu nói.”

“Á à… con bé này từ nhỏ đã thích gây chuyện lại còn dám bán đứng con.”

Không nghĩ tới khi mẹ cô gọi điện, vị bạn học cũ kia lại nói đang có sẵn một ngôi nhà, chú ấy còn là chủ sở hữu, hơn nữa nằm ngay gần công ty Diệp Giai Nam.

“Vậy thì không được hay lắm.” Mẹ cô từ chối.

“Đừng khách sáo, ngôi nhà đó cũng không có ai ở mà, để đó cũng phí ra, bố trí khá được, nếu không anh làm sao dám để cho cháu anh vào ở.”

“Tranh Minh, cảm ơn anh.”

“Bạn bè mấy chục năm rồi còn khách sáo thế làm gì, chỉ bằng tiếng gọi Tranh Minh này, anh cũng đã coi con bé như con gái mình rồi.”

Diệp Giai Nam đang nghe lén lập tức cảm thấy người này đúng là biết thuận nước đẩy thuyền, trước đó còn gọi là cháu anh, giờ đã thành con gái mình.

Vì thế, cô cười liếc mẹ, hạ giọng hỏi: “Không phải người bạn học cũ này từng có ý với mẹ đấy chứ?”

Mẹ cốc đầu cô, nói tiếp: “Hiện tại con cái đã lớn thực sự không quản được nữa. Anh ở chỗ này quan hệ rộng, sau này con bé còn phải nhờ anh quan tâm giùm.”

“Còn phải nói sao. Chờ mấy ngày nữa anh đi công tác về chúng ta cùng ăn một bữa.”

“Anh còn bận rộn nhiều việc, em phải về quê trước.”

“Đã thu dọng xong hành lý chưa? Buổi trưa anh bảo tài xế qua đón hai người.”

“Cũng được, phiền anh quá.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện