Khách bộ hành thời gian

Diệp Giai Nam (Phần 1)


trước sau

Nhìn bề ngoài bà Lâm Man Nghi mỏng manh, nhưng hiệu suất làm việc vô cùng mạnh mẽ, lập tức giải quyết xong vấn đề cho con gái.

Lúc đến chỗ ở mới, Diệp Giai Nam cầm chìa khoá lái xe đưa cho mở ra sợ ngây người: “Mẹ, bạn học của mẹ là đại gia à!”

Diệp Giai Nam vừa nói vừa bỏ va li xuống, đi vào trong hoàn toàn bị chấn động.

Biệt thự hai tầng, trần phòng khách rất cao, ở giữa mái nhà còn có cửa sổ hình bầu dục cực lớn, không phải chỉ là một tấm kính bình thường.

Sau đó, Diệp Giai Nam suy nghĩ mấy lần cũng chả biết hình dung nó ra sao.

Nó giống như một lõi chiếc ốc quế trong phòng khách. Phần miệng của chiếc ốc quế chính là cái cửa sổ hình bầu dục ở mái nhà kia. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, chính giữa phòng khách có một sân vườn nhỏ, hưởng thụ ánh mặt trời, không khí và gió mưa, gieo trồng đủ loại cây, cao thấp đan xen nhau.

Diệp Giai Nam bị cảnh tượng này mê hoặc.

Sân vườn này như tạo ra một thế giới riêng, lúc này bầu trời có mưa phùn bay bay, giọt mưa từ trên trời hắt xuống, rơi xuống những khóm cây kia, lá cây hơi rung rung. Diệp Giai Nam cởi áo khoác, bật lò sưởi, đứng bên ghế số pha, nhìn những thay đổi nhỏ của lá cây, cảm thấy so với màn ảnh 3D còn mê người hơn.

“Đừng có thất thần nữa, ở trên gác hay là dưới nhà.” Giọng mẹ cô vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Để con xem đã.” Cô nói.

Có lẽ vì phòng khách quá rộng lại còn chiếm đến hai tầng, cũng có thể là do chủ nhà lúc trước cũng không có nhiều người ở, cho nên tổng cộng hai tầng mới có hai phòng ngủ.

Nhưng mà phòng bên trên tầng không mở ra được.

Diệp Giai Nam quan sát một vòng, sau đó nói với mẹ: “Vậy con ở tầng dưới.”

“Con đừng có đụng linh tinh vào đồ của người khác đấy.” Mẹ cô vừa giúp cô sắp xếp đồ đạc vừa dặn dò, “Con xem nhà người ta vốn sạch sẽ thế này, con cũng nên quét dọn mỗi ngày đấy.”

“Không phải chú lái xe bảo cuối tuần có người đến dọn sao?”

“Vậy chẳng lẽ một tuần con không lau bàn ghế chờ người ta đến dọn dẹp?”

“Con biết rồi. Tìm được nhà con sẽ chuyển đi.” Diệp Giai Nam đáp.

“Bảo con ở thì con cứ yên tâm ở đi. Một mình con đi thuê nhà, lại còn chưa quen cuộc sống ở đây, mẹ cũng lo lắng. Trước đó con không biết trên TV có đưa tin về một cô gái đi thuê nhà, sau khi đi theo chủ nhà xem nhà, thế là có đi mà không có về.”

“Mẹ… mẹ xem chương trình pháp luật nhiều quá rồi đấy. Nói như mẹ thì trước đó con sống ở nước ngoài như thế nào.”

“Đừng có cãi lại mẹ.” Mẹ cô lườm.

Diệp Giai Nam kéo mẹ đi dạo quanh chung cư một vòng, quả nhiên đúng như ông chú kia nói, tình hình an ninh và hoàn cảnh vô cùng tốt, cảm giác vô cùng an toàn.

Sau đó, hai mẹ con lại đi siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt. Sau khi trở về mẹ xuống bếp nấu một bàn tiệc khiến cô no căng cả bụng.

Bà Lâm Man Nghi cảm thấy đã thu xếp cho con gái xong, ở lại một đêm, hôm sau lập tức quay về thành phố B, trước khi đi vẫn không quên dặn dò con gái đừng có đụng vào đồ của người khác.

Ở đó mấy hôm, thăm dò hoàn cảnh xung quanh và các tuyến đường, Diệp Giai Nam bắt đầu càng ngày càng thích chỗ này, nhất là phòng khách kia.

Toàn bộ ngôi nhà vốn chỉ có hai màu đen trắng chủ đạo như phím đàn, hơi có chút lạnh tanh, nhưng nhờ có cánh cửa kính thuỷ tinh kia mà tạo thêm chút sinh động.

Dù sao cô cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vì thế tranh thủ quét dọn, đẩy cửa phát hiện một căn phòng không treo tranh cũng chả có bình hoa, chỉ có mỗi mô hình quả địa cầu.

Mô hình quả địa cầu được tạo ra từ nhựa cây, phía dưới bệ là đồng đen, mang lại cảm giác cổ xưa. Từ nhỏ cô đã thích đồ vật này, khi còn bé thường chơi trò tìm địa danh với em gái, chính là tìm một cái tên địa phương xa lạ, còn người kia phải nhanh chóng tìm ra, chơi không biết mệt, chính vì thế cho nên đều nhớ kĩ khá nhiều địa danh. Diệp Giai Nam tiện tay xoay mấy vòng, cuối cùng ngón tay dừng lại tại Thái Bình Dương nằm giữa Trung Quốc và nước Mỹ. Cô nheo mắt, lại ôn tập một lần tên các hòn đảo, rồi cầm khăn đi lau những nơi khác.

Dựa theo lời dặn của mẹ, cô chỉ dùng căn phòng kia và phòng ngủ của mình, còn những phòng khác đều giữ nguyên.

Buổi sáng Diệp Giai Nam đến Thiên Trọng làm, thấy mắt Tiểu Tiếu có quầng thâm, hỏi: “Chị làm sao thế?”

“Đọc tiểu thuyết khủng bố, sợ tới mức đêm không ngủ được.”

“Phục chị thật.”

“Em gái xinh đẹp có muốn đọc không, chị có mang theo này.” Tiểu Tiếu giới thiệu, “Nhân vật nam chính gặp phải một chuyện kì quái, khi anh ta xem ảnh chụp chung tốt nghiệp với lớp, đột nhiên phát hiện ở giữa hàng đầu tiên có một bạn học nữ anh ta hoàn toàn không quen biết, hơn nữa lại còn đứng ở giữa mặc một chiếc váy màu xanh da trời, anh ta cũng chả để ý. Qua mấy hôm, anh ta lại nhìn tấm ảnh kia phát hiện người mặc váy kia đã biến thành quần dài.”

“Chị à…” Diệp Giai Nam ngắt lời chị ta, “Tích đức chút đi, hiện tại em đang ở một mình đấy.”

“Không phải em tự gọi mình là Diệp to gan sao?”

“Vậy thì cũng rất doạ người đấy.”

Sau khi tan làm, Diệp Giai Nam hẹn Hà Mạt Lị đi ăn cơm, khi cô về nhà thời gian cũng đã không còn sớm nữa. Sau khi cô vào cửa đột nhiên liếc qua mô hình địa cầu kia.

Sau đó, cô hơi kinh ngạc.

Bởi vì cô nhớ rõ ngày hôm qua sau khi cô xem để là Thái Bình Dương, còn bây giờ nó lại biến thành Đại Tây Dương.

Cô nhăn mày, tiện tay chuyển lại vị trí mình ưa thích.

Chiều hôm sau tan làm về nhà, cô lại nhìn thoáng qua, lại trở thành Đại Tây Dương. Cô đột nhiên có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Diệp Giai Nam nhớ tới câu chuyện khủng bố về người trong bức ảnh tốt nghiệp đột nhiên thay đổi trang phục mà Tiểu Tiếu kể.

“Cậu xác định là Thái Bình Dương?” Hà Mạt Lị hỏi bên đầu kia điện thoại.

“Tớ thề.” Diệp Giai Nam gần như hét lên trong điện thoại.

“Có phải do mô hình địa cầu bị lệch không?”

“Tớ kiểm tra rồi, không có vấn đề gì hết.”

“Không gian song song? Trùng sinh? Lực hút đặc biệt? Mô hình địa cầu trở lại vị trí cũ?” Hà Mạt Lị học chuyên ngành vật lí, “Bảo cậu đừng có chuyển mà không chịu nghe, hiện tại đã hài lòng chưa ? Còn nói ghét bỏ nhà tớ quá nhỏ, cho nên mới chạy lên cành cây cao, hiện tại thấy chỗ tốt của tớ chưa?” Hà Mạt Lị đắc chí quở trách cô, “Loại nhà thế này cậu cũng dám ở, nói không chừng trước kia từng xảy ra án mạng, cho nên mới không có ai ở, không phải cậu nói trong phòng khách có vườn rau sao?”

“Là một vườn hoa nhỏ?” Diệp Giai Nam sửa lại.

Nếu không cậu thử mượn cuốc đào lên xem, nhìn xem phía dưới có chôn thi thể không, có thể bạn học cũ của mẹ cậu thấy cậu ngốc nghếch nên cho cậu đến ở trừ tà thì sao.” Hà Mạt Lị tiếp tục doạ nạt cô.

“Tớ nhổ vào, cậu im đi.” Diệp Giai Nam vừa giận vừa muốn khóc.

“Được rồi, không có gì hết. Chị đây đi gặp mặt cha mẹ chồng, buổi tối sẽ đến ngủ với cậu.”

“Lúc nào cậu đến?”

“Cậu có muốn theo tớ đến nhà Từ Khánh Hạo ăn cơm lễ đông chí không?”

“Không cần đâu, công ty của tớ cũng có tổ chức ăn uống, lát nữa sẽ có người đến đón tớ.”

“Vậy xong việc tớ sẽ liên lạc.”

Mười phút sau, Tiểu Tiếu lái xe đến cửa chung cư đợi cô.

Hôm nay Tổng giám đốc Lưu mời tất cả mọi người trong tổ đi ăn lễ đông chí, là ăn súp dê. Nơi ăn cơm là một nhà

hàng ngoại thành, xe buýt và taxi không đi đến đó được.

Bởi vì Tiểu Tiếu cũng chưa từng đi đến đó, cho nên Tổng giám đốc Lưu phải ngồi kế bên chỉ đường.

“Khó tìm thế.” Tiểu Tiếu nói.

“Người trẻ tuổi không hiểu được đâu, phải là những nơi như vậy mới có thứ tốt.”

“Thứ tốt?” Diệp Giai Nam buồn bực.

“Đúng vậy.” Tổng giám đốc Lưu cười hì hì đáp, dường như những người ngoài bốn mươi tuổi như ông ta mới có khẩu vị tốt.

Tiểu Tiếu đã hiểu ra, “Đồ ăn dân dã?”

“Lần trước đi với Tưởng tổng đến đây còn có chồn hoang đấy.”

“Tàn nhẫn quá.” Diệp Giai Nam không nhịn được nói.

“Chúng ta không ăn thì người khác cũng sẽ ăn, cứ thử đi. Nếu các cô không thích còn có thịt dê, thịt chó.” Tổng giám đốc Lưu nói.

Diệp Giai Nam cảm thấy buồn nôn, vốn cho rằng chỉ là ăn chút súp dê, hiện tại đã hơi hối hận khi xuất hiện ở đây rồi. Trên bàn cơm, cô chỉ dám ăn rau quả, sợ ăn đồ ăn mặn sẽ ăn phải loài động vật đáng yêu nào đó.

Phần lớn đồng nghiệp cũng đã uống chút rượu, Diệp Giai Nam cũng không ngoại lệ.

Tuy tửu lượng của cô không tốt, nhưng cũng không cau mày, thoải mái uống nửa chén rượu trắng.

Ăn được nửa bữa tiệc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Diệp Giai Nam cũng bắt đầu nói nhiều hơn, cô không nhịn được kể về sự kì lạ của mô hình địa cầu trong nhà.

Tiểu Tiếu: “Má ơi, cô có thể tham gia một tiết mục trên mạng gọi là “Chuyện kinh dị” đó. Cô xác định ngôi nhà đó trước kia không có người chết chứ?”

“Không biết.”

“Có muốn tôi kể nốt về câu chuyện tấm ảnh tốt nghiệp không?”

“Chị kể đi.” Diệp Giai Nam bày ra dáng vẻ mặc kệ tất cả, dù sao cũng đã uống rượu, gan cũng to lên không ít.

“Hoá ra trong phòng học của nam chính kia nhiều năm về trước từng có một học sinh nữ qua đời. Lúc ấy cô gái kia bởi vì bị chủ nhiệm lớp phát hiện có quan hệ bất chính nên báo cáo với gia đình cũng không cho cô ta tốt nghiệp, cho nên đã nhảy lầu. Sau đó cô ta không ngừng ám cái phòng học kia.” Sau khi Tiểu Tiếu kể xong, xấu xa hỏi Diệp Giai Nam: “Có chút gợi ý nào cho cô không?”

“Em không hiểu vậy cô quỷ đó thay đổi quần áo làm gì?” Diệp Giai Nam hỏi.

“Cái này không quan trọng, hiện tại em nói xem mình nên làm thế nào?”

Một nữ đồng nghiệp khác xen vào: “Tôi từng nghe nói có cách này, cô có thể thử xem.”

“Nói nghe xem nào.” Diệp Giai Nam rửa tai lắng nghe.

“Lúc cô ngủ gọi nó tắt đèn hộ, nói ngày mai sẽ đốt vàng mã cho nó, nếu đèn tắt thì hôm sau cô đốt, còn không thì phải chờ xem.”

“Gặp phải ác quỷ thì không dùng được đâu.”  Lưu Công và Tưởng tổng vừa dứt lời, bên cạnh lại có người xen vào, “Tiểu Diệp, dạy cô một tuyệt chiêu.”

“Chiêu gì ạ?”

“Giội máu chó.”

“Làm thế bẩn nhà lắm.” Diệp Giai Nam nói.

“Mạng sắp còn không giữ được, vậy mà còn quan tâm bẩn hay không.” Tiểu Tiếu nói.

“Đọc Liêu Trai chưa?” Tổng giám đốc Lưu nhấp rượu hỏi.

Diệp Giai Nam gật đầu.

“Trong Liêu Trai Chí Dị có một câu chuyện thế này có một vị hiệp sĩ họ Vu bị yêu thuật hãm hại, sau đó gội máu chó lên mặt đất cứu mình.”

Đợi xong tiệc, Tổng giám đốc Lưu đưa cho cô một lọ thuỷ tinh, bên trong là nửa bình chất lỏng đỏ thẫm.

“Chó là người bạn trung thành nhất của nhân loại.” Diệp Giai Nam nói.

Tổng giám đốc Lưu tức giận: “Đây là máu gà, ông chủ người ta nghe nói cô ở một mình trong ngôi nhà lạ gặp phải chuyện kì quái, nên còn cất công thêm chút mào gà vào trong máu, hiệu quả tốt lắm. Cô cầm lấy mà đề phòng khi cần đến.”

“…”

Khi cần đến?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện