Sáng sớm, A Âm tỉnh lại, cô không ngờ mình vẫn nằm trong lòng Hàn Thính Trúc. Cô nhúc nhích, Hàn Thính Trúc ngủ không sâu giấc nên tỉnh dậy theo cô.
“Sao anh còn ở đây?”
Cô nói câu này như thể không mong nhìn thấy anh vậy.
“Hôm nay không bận gì, anh ở nhà với em.” Anh ngồi dậy dịu giọng nói.
Cùng lúc đó, người làm ở ngoài cửa ngoài nhẹ nhàng đi vào, bưng hai chén nước ấm đặt ở đầu giường, dáng vẻ phục tùng không dám nhìn Hàn Thính Trúc. Họ đi đến trước cửa sổ cẩn thận kéo ra rèm, thấy là một ngày trời âm u, trái tim nhẹ nhõm hẳn.
Bởi vì phần lớn thời gian phu nhân rất dễ tính, chỉ có mỗi dạo trước một người làm nhanh tay nhanh chân kéo rèm ra, lại gặp phải ngày trời rực rỡ, A Âm tức giận rất lâu, mấy ngày liền không ăn uống. Hàn Thính Trúc cũng không vui, bảo quản gia nhanh chóng đuổi người đi, dọa đám người làm ở lại sợ mất mật.
A Âm bước đến trước tủ quần áo lựa trang phục muốn mặc hôm nay, cô cảm thấy trên giường có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Hàn Thính Trúc dựa vào đầu giường chậm rãi uống chén nước cho nhuận giọng, nhìn cô khoác áo choàng lật tới lật lui.
Anh bỗng mở miệng, giọng nói mang theo ba phần chất vấn, bảy phần áp lực.
“A Âm hư, em biết được kích thước thân hình của La Dược, thế có biết của anh không?”
Lòng cô như bị thứ gì đó đâm vào, chắc chắn hôm qua anh đã nói cô hư, không thể giả được. Cô kìm nén rung động, nghiêng người liếc anh, “Hôm nọ anh nhìn thấy bộ quần áo mới em để trong ngăn tủ, tưởng là em may cho anh nên mới thân mật với em thế đúng không. Hôm qua nhìn thấy em tặng cái vali cho người ta nên anh không vui?”
Anh khẽ nhướng mày, A Âm biết mình lại nói trúng. Người làm thấy Hàn Thính Trúc không xuống giường thì ra ngoài cửa chờ, cô bắt đầu cởi quần áo, ném mạnh áo ngủ lên giường tạo thành tiếng động rất lớn.
Hàn Thính Trúc nhìn thấy vùng tím xanh từ eo trở xuống, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, “Nhìn cách ăn mặc của người kia có thể thấy anh ta không quen mặc trường bào. A Âm, rốt cuộc nhớ tới bao nhiêu người nữa?”
Trong lòng anh tính toán rất rành mạch, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt chưa từng thổ lộ tâm tình của mình. Đôi mắt si tình ấy nhìn anh chăm chú, như muốn thông qua anh tìm kiếm hình bóng của ai khác.
“Thính Trúc, anh đừng so bì như thế. . .”
Anh ngắt lời cô: “Anh có rất nhiều thời gian để chờ em nhưng bây giờ thời cuộc hỗn loạn, A Âm, nếu em thật sự có người mình mong nhớ thì đừng để bản thân mình phải tiếc nuối, cũng đừng che che giấu giấu với anh. Anh thậm chí còn không biết liệu mình có phúc phận nghe em nói một lời thổ lộ tình cảm hay không.”
Anh là người phương Bắc đến Thượng Hải, đã gần mười năm trôi qua nhưng anh không hề bị nhiễm giọng điệu mềm mại của miền Nam. Giọng nói anh vẫn như trong trí nhớ, nhưng đã được quá khứ gian khổ không mấy đẹp đẽ rót vào tang thương. Giọng anh hơi trầm, có phần cứng rắn, người đàn ông kiên nghị trước mắt lại bối rối nói ra những lời mà từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng A Âm.
Cô phải nói thế nào? Nói em vốn không yêu anh, người em yêu là anh của kiếp trước. Chàng ấy dịu dàng, chân thành tha thiết, ở cạnh chàng như ở cạnh gió tháng Ba nhưng tiếc rằng trời cao không toại lòng người, vào ngày lập xuân ấy người em yêu đã vĩnh viễn biến mất ư?
Ngoài mấy năm đầu lăn lộn ở bến Thượng Hải, Hàn Thính Trúc chưa từng chịu nhục lớn như thế, hơn nữa trong A Âm đã tự có tính toán, đâu phải cô không yêu anh, cô yêu chứ, từ đầu chí cuối cô chỉ thích một mình anh. Là Hàn Thính Trúc cũng là Trúc Hàn và cũng là Quan Trừng. Ý trời bắt anh phải đổi thân phận để làm bạn bên A Âm, cô đương nhiên quý trọng.
Cô chỉ mặc váy lót, so với ở Đại Đường thịnh thế, A Âm gầy đi rất nhiều. Cô lặng lẽ tìm áo khoác cho Trúc Hàn, cả người cô bị bao phủ bởi màu đen, một bông hoa thêu điểm tô cũng không có. A Âm cầm áo ngồi trên giường, nắm đôi tay đầy vết chai của anh, đôi mắt ẩn tình, không hề giả dối, “Trong lòng em chỉ có một người là anh.”
Cô thận trọng bổ sung thêm tên, “Thính Trúc.”
Kì thực ngay từ khi còn sống dưới đáy xã hội Hàn Thính đã nhận định người phụ nữ kề bên không rời không bỏ này là người phụ nữ của anh. Lúc này, cô dịu dàng khiến người ta rung động, chân thành nói yêu anh. Anh mê, anh say, dường như có một đôi tay nâng anh lên quá đỉnh đầu, anh đã hoàn toàn bị bắt làm tù binh.
Được, anh chờ em. Anh nghĩ thầm trong bụng.
“Anh sẽ không gặp Lương Cẩn Tranh nữa.”
“Ngoan lắm.”
“. . .”
Đến lúc này, đêm qua anh “thắng” một khoảng ngắn ngủi giờ bị lật kèo thành thua.
Thua triệt để.
Cuối năm Dân quốc 29, không đợi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Hàn Thính Trúc đã đăng báo tuyên bố tin tức kết hôn. Cùng ngày, anh mở tiệc đãi khách trong nhà hàng Thượng Hải. Dưới sự quản lý của người Nhật Bản, Thượng Hải vẫn sênh ca rực rỡ hàng đêm như cũ, dường như tất cả đều muốn làm bản thân mình tê liệt, mãi mãi không thức tỉnh.
Hai nhân vật chính của buổi tiệc đứng ở trung tâm, muốn rời đi một bước cũng khó, có người tiến lên mời rượu không ngừng. Trang phục mà bọn họ mặc không giống trang phục kết hôn, cả hai đều đen đến dọa người, thậm chí nhìn không gì khác biệt so với ngày thường. Hàn Thính Trúc mặc trường bào giản dị, trên sườn xám của A Âm thêu một bông hoa đỏ quỷ dị, là một sự tồn tại đặc thù trong sảnh.
Những người hiểu biết thì bảo đó là “hoa vuốt rồng” mọc ở vùng Tây Nam, mang ý nghĩa có tham vọng lớn, chắc chắn Hàn Thính Trúc đã có dự định nào đó. A Âm cười, thẳng thắn lắc đầu chê cười người kia.
“Không phải Tây Nam. Đây là một loại hoa đã tuyệt tích ở quê tôi, nó là hoa Mạn Châu Sa, ý nghĩa của nó cũng không tốt đẹp như vậy, tôi chỉ vẽ hình dáng đại khái của nó mà thôi.”
Cô đang nói đến Trường An, hiện giờ là Tây An. Địa phủ lấy thủ đô của nhân gian làm trung tâm, triều đại thay đổi không chỉ thủ đô của đất nước thay đổi mà cả vị trí của Địa phủ cũng thay đổi. Chỉ là bây giờ xã hội loạn lạc, quyền cai trị thay đổi liên tục nên Diêm Vương định cư ở Bắc Bình không di chuyển nữa, hoặc có lẽ là ông ấy có tính toán riêng của mình, không ai biết được.
Dạo trước, A Âm có đến Địa ngục một lần, trừ đau đớn và tra tấn thì thứ cô nhớ mãi là hoa Mạn Châu Sa đỏ rực như máu, quỷ dị nhưng mê hoặc. Nghe nói người biết cách trồng loài hoa ấy là lệ quỷ trong Địa ngục, hắn đã bỏ trốn thành công, lại có lời đồn quỷ ấy không chịu nổi cực hình bị giam cầm cho đến hết âm thọ, vậy nên bây giờ Địa ngục không có hoa Mạn Châu Sa nữa.
Hơn một ngàn năm thực sự quá dài, cô đã học được một số chuyện. Chẳng hạn như vẽ tranh, cô đã vẽ rất nhiều hoa Mạn Châu Sa nên ấn tượng càng khắc sâu hơn. Thậm chí cô cũng từng vẽ chân dung Quỷ Sứ, Chướng Nguyệt, nhưng chưa lần nào vẽ Trúc Hàn. Ngoài ra cô cũng biết một chút về điêu khắc gỗ, viết thư pháp.
Người xung quanh cũng lẩm bẩm bốn chữ “hoa Mạn