Không bao lâu, quả nhiên “người Nhật Bản” đến.
Là bộ trưởng Bộ Kinh Tế của chính phủ Uông Ngụy, cũng là Hội trưởng mới nhậm chức của Thương hội Hoàng Phố – Trần Vạn Lương. Người này mới hơn năm mươi nhưng lại chìm đắm trong chuyện gió trăng, thân mình đã còng xuống, đôi tay khô quắt hơn cả phụ nữ, dù đang ở hoàn cảnh này mà vẫn có tinh thần nhìn ngó sấu mã bình đàn*… thứ tốt nhất của ông ta chỉ có cái miệng.
Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện vừa hát, vừa đàn, phổ biến ở vùng Giang Tô, Chiết Giang – Trung Quốc.
Trò chuyện vài câu ngắn ngủi, có người đưa quà tặng lên, sau đó là một hồi xã giao anh đưa tôi đẩy. Hàn Thính Trúc và hai nhà Chu, Lục có quan hệ rất thân thiết, lại treo cờ hiệu một lòng vì kinh tế Thượng Hải, không chống đối cũng không thuận theo, lén lút vận chuyển không ít vật tư ra tiền tuyến, làm việc rất cẩn thận, không để lộ một kẽ hở. Chỉ là bây giờ người Nhật Bản ở lại Thượng Hải càng lâu, không chỉ tận tình lưu lại dấu ấn văn hóa của bọn họ mà “dũng sĩ” của đế quốc bọn chúng cũng càng ngày càng sa đọa, nếu kèn hiệu chiến tranh vang lên dồn dập thì các hoạt động ngầm ở Thượng Hải càng lúc càng mạnh mẽ.
Trần Vạn Lương thuyết phục Hàn Thính Trúc đã nửa năm, nhất là từ sau khi ông ta nhận chức Hội trưởng Thương hội, thái độ càng thêm trắng trợn phách lối. Chuyện làm ăn của Hàn Thính Trúc không dính dáng đến Trần Vạn Lương nhiều lắm, nhưng anh quản lý tất cả chuyền làm ăn ngầm ở Thượng Hải, có một đám đàn em đi theo, càng không nói đến trước kia ông Hàn đã lại nhân lực và hai nghề mua bán nha phiến cùng buôn lậu.
Đây đều là những nghề đem lại lợi nhuận khổng lổ, Trần Vạn Lương thèm nhỏ dãi đã lâu, muốn chia một chén canh. Bây giờ ông ta được người Nhật Bản chống lưng nên cũng có phần chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
A Âm nhìn vẻ mặt giả tạo của Trần Vạn Lương mà buồn nôn, lại thêm đôi mắt ông ta bị dâm tà che kín, khiến cô nhớ đến đám lệ quỷ thích ăn thịt người dưới Địa Ngục. Mỗi lần cô bắt được quỷ ăn người đưa về Địa Phủ, đều tận mắt nhìn thấy lính canh ngục dùng tấm chông sắt đâm vào bụng chúng, như thể muốn moi mắt và toàn bộ tham lam trong bụng bọn chúng ra. Khác với người bình thường khi chết sẽ xuất hiện cảnh tượng đẫm máu, còn bọn chúng thì lặng lẽ chết đi, máu đen sì, khiến người ta buồn nôn.
Liếc thấy Quỷ Sứ đang khiêu vũ với một tiểu thư không rõ là con nhà ai trên sân nhảy, dáng vẻ phong lưu vô cùng. Anh ta không phải Lục Hán Thanh thứ hai mà chỉ là cậu ấm con nhà giàu mới đến Bắc Bình. Cô dùng khăn tay che miệng, tìm cớ xin lỗi không tiếp được, Hàn Thính Trúc hiểu rõ nhưng không quá lo lắng, anh bảo cô đi nghỉ ngơi, trước mắt anh vẫn phải đối phó với tên Hán gian này.
Tiến đàn dương cầm dần ngân vang khắp yến hội, càng lúc càng có nhiều đôi đi vào sân nhảy, có người vừa uống rượụ lại ôm ấp, đây là thời điểm cảm xúc dễ dao động nhất.
Có tiếng giày da giẫm trên sàn nhà vang lên, A Âm nhạy cảm, nghe thấy rất rõ ràng, càng lúc càng gần. Cô đứng ở gian phòng phía sau, thất thần nhìn hai cánh cửa sổ khép chặt. Đường Tam ôm con mèo đen, cẩn thận để vào lòng A Âm, nụ cười của cô cứ thế mà nở rộ, mèo con rất ngoan, nằm trong lòng cô, di chuyển đôi mắt quỷ dị.
Nhưng cô chưa nhận ra điều kỳ lạ.
Đường Tam đứng ở phía sau, A Âm không quay đầu, vẫn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
A Âm chợt mở miệng hỏi: “Hai người khi nãy nói gì về chị?”
Cô không để ý đến những điều này, chỉ thuận miệng tán gẫu mà thôi.
Đường Tam ăn nói vụng về, ngày thường không nói nhiều, lúc này vội vàng mở miệng giải thích: “Không phải chị, bọn họ nói cô Lương.”
“Cũng dọa người vậy thôi. Vào hôm nay mà dám nói xấu cô Lương sau lưng Trúc Hàn, sao lại không nói gì về chị?”
“Chị, những kẻ cặn bã kia chỉ nói lời dơ bẩn về chị.” Nhận ra mình xưng hô không đúng, anh ta cẩn thận bổ sung thêm, “Chị dâu. . .”
Cô cười cười, vốn chẳng quan tâm, “Cậu quen gọi chị là chị, vậy cứ gọi chị thôi. Gọi thế nào thì cũng là chị hết, sao phải cẩn thận thế.”
“Vâng thưa chị.”
“Cậu xuống dưới trước đi, chị muốn yên tĩnh một lát.”
Tiếng bước chân dần xa, cô suy nghĩ ngẩn ngơ, có lẽ mèo con buồn ngủ nên chẳng kêu lấy một tiếng. Cô bỗng sững sờ, không ngờ cô có thể phân biệt được tiếng bước chân của Hàn Thính Trúc, bước chân anh với Đường Tam khác nhau. Cô chợt nhớ đến Trúc Hàn, bước chân chàng rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy gì. Trừ phi vào độ thu đông, trong rừng rụng đầy cành và lá khô, mới tạo thành tín hiệu thông báo, chàng bước đến hoặc là đi xa.
Đang ngẩn người thì hình như cô lại nghe thấy tiếng bước chân.
Hàn Thính Trúc tiễn Trần Vạn Lương về, hỏi Đường Tam A Âm ở đâu rồi tìm đến. Chỉ thấy trong gian phòng trống trải, A Âm với thân hình yểu điệu đứng trước cửa sổ, phảng phất nhưng một bức danh họa lẳng lặng bày ở đó. Hôm nay cô mặc sườn xám được cắt may vừa khít, tôn lên đường cong, khiến lòng chiếm hữu của anh càng nặng hơn, anh tiến lên giữ chiếc eo nhỏ, kéo cô về sau.
Anh kề môi bên tai cô nói nhỏ, vẻ mập mờ kích thích muôn ngàn tầng cảm xúc bé nhỏ, ào ào như lũ.
“Hôm nay A Âm rất xinh đẹp. Đã lâu không thấy em ăn diện như vậy. . .”
Người đứng sau vẫn đang nói, A Âm lại đứng trước cửa sổ nhìn làn váy thêu hoa đỏ trên người mình. Trong đầu có một giọng nói cứ quanh quẩn: ta vẫn nhớ vào đêm Trung Nguyên A Âm mặc áo đỏ. Nàng mặc trang phục màu gì cũng xinh đẹp vô song.
Mãi đến khi bờ môi mang theo mùi rượu khẽ hôn hai gò má cô, mang theo bảy phần thành kính, ba phần ham muốn. Anh như đang muốn hỏi: “Hử?”
Cửa sổ kính rất lớn, cô không cần di chuyển đầu, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy mình, hôm nay đầu cô bôi rất nhiều dầu vuốt tóc, nhưng không vuốt gọn lại mà uốn kiểu gợn sóng, đây là tác phẩm do thợ làm tóc giỏi nhất Thượng Hải tự tay làm, mỗi một đường gợn sóng đều vừa đúng. Mày liễu gần như kéo dài đến thái dương, môi đỏ như vừa nếm thử máu tươi, nhưng nhìn cô không hề cảm thấy phô trương chút nào.
Phụ nữ đẹp ở cốt cách, vẻ ngoài chỉ xếp sau.
Cô chỉ mặc sườn xám màu đen thêu hoa đơn điệu, nhóm danh viện ở Thượng Hải đều bàn tán xôn xao, hạ mình lấy một kẻ thấp kém thì có lợi ích gì? Nhìn thấy gương mặt và phong thái này làm sao có thể che giấu lương tâm, không nói vài câu ghen tị cho được.
Lòng A Âm mềm nhũn, không nghĩ đến nguyên do trong đó, một tay ôm mèo con trong ngực, một bàn tay bám vào cổ anh, hôn triền miên, điểm son môi lên đôi môi nhạt màu của anh, trao đổi nước bọt với nhau, không hề có chút nóng nảy. Thản nhiên, hết thảy đều thản nhiên, đây mới là dáng vẻ của cô.
Nhưng người đàn ông lại càng dùng sức hơn, phảng phất như muốn hôn sâu vào tận trong