Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Anh Minh vô cùng khó xử: “Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy được, đây là lão Phật gia căn dặn chuẩn bị cho chủ tử, Chu Thái y cũng được mời đến để nghiên cứu chế biến, cuối cùng lại vào bụng của ta, nếu lão Phật gia biết chẳng phải sẽ cảm thấy ta không hiểu chuyện sao?”
Trong lòng Hoàng đế thầm nghĩ nàng giành thức ăn của ta còn ít ư? Mỗi lần chỉ cần trên bàn ngự thiện của hắn có món ngon, hai mắt của nàng nhất định sẽ tỏa sáng. Thế nhưng hắn lại rất thích nàng ở chỗ mỗi khi thèm ăn thì thẳng thắn thể hiện, nữ nhân không kén ăn mới dễ nuôi, chăm sóc thân thể khỏe mạnh sau này mới có thể sống lâu trăm tuổi.
Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn rất lo lắng mệnh cách của bản thân có thể là mệnh cô sát, khắc phụ mẫu thê nhi. Sau khi Thâm Tri mất, hắn từng chia sẻ tâm tư với Hoàng tổ mẫu, không muốn lập Hoàng hậu nữa nhưng Hoàng tổ mẫu cực kì tức giận, đó là lần duy nhất hắn thấy Hoàng tổ mẫu tức giận đến run lên kể từ khi hắn hiểu chuyện, lão thái thái nói hắn hãy tỉnh táo lại, không thể đánh mất cơ nghiệp tổ tông truyền lại vào tay mình.
Một quốc gia rộng lớn, sao có thể không lập Hoàng hậu, Thái Hoàng Thái hậu trải qua bốn triều đại đã có dự tính riêng. Bà không tin loại lời nói vô căn cứ như vậy, cho dù đó là sự thật cũng không thể dao động quyết tâm tiếp tục lập Hậu cho hắn.
Chuyện lập Hậu kéo dài lâu như vậy, trong đó đa phần là bởi vì hắn kiêng kỵ. Chỉ là cuối cùng không còn cách nào, bản thân thật sự rung động nên mới vội vàng muốn sắc phong nàng để giữ nàng bên cạnh cả đời. Nhưng lời nguyền kia hắn vẫn hơi để tâm, không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng bồi bổ cho nàng, ăn càng nhiều thân thể lại càng khỏe mạnh, những bệnh vặt hay tai nạn nhỏ cũng không thể lấy đi mạng sống của nàng.
“Nàng ăn đi, trẫm sẽ không nói lại với Hoàng tổ mẫu.” Hoàng đế lại đẩy đẩy, thậm chí đặt thìa vàng đến trước mặt nàng: “Điểm tâm này vốn dành cho nữ nhân, bảo trẫm ăn cái này thật sự là làm khó trẫm.”
Anh Minh chớp chớp mắt: “Ngài không ăn thật à?”
Hoàng đế nói: “Nếu nàng cũng không muốn ăn, vậy để cho bọn họ dọn xuống, lúc trở về phục mệnh nàng nói trẫm đã ăn rồi là được.”
Món ngon như vậy, bỏ đi không phải rất đáng tiếc sao? Anh Minh rụt tay lại nói: “Mỗi hạt cơm hạt cháo có được không dễ dàng gì, dù nhỏ bé nhưng phải kiên trì mới tạo thành, Vạn tuế gia, người làm nông rất khó khăn đấy.”
“Vì vậy trẫm mới để cho nàng ăn.” Hắn liếc nàng một cái: “Nàng ăn món của trẫm còn ít sao, hiện tại giả vờ đã muộn rồi.” Sau đó hắn không để ý tới nàng, mở miệng gọi Đức Lộc lấy bộ sách của hắn đến.
Phía bên phải của bàn nhỏ bày đầy mấy loại điển tịch miêu tả sông núi khắp nơi, Hoàng đế giả vờ cầm một quyển lên xem, tay lật sách nhưng tầm mắt lại dừng trên người nàng. Cái người khẩu thị tâm phi kia cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ, vui vẻ rạo rực cầm đĩa vàng trong tay. Hắn chậm rãi nâng cuốn sách lên một chút, che lại bờ môi cong cong, Hoàng hậu của hắn thật đáng yêu, ở trước mặt các phi tần diệt yêu trừ ma, ở trước mặt hắn vừa ngay thẳng lại tham ăn, nàng cứ như một đứa trẻ vậy.
Nàng nếm một ngụm, thưởng thức hương vị, nghiêng đầu.
Đôi mắt Hoàng đế lộ ra phía sau cuốn sách, che đậy hơn nửa khuôn mặt: “Hương vị thế nào?”
Nàng nhíu nhíu mày: “Không giống với trước kia ta ăn, mùi vị hơi lạ, ngài muốn nếm thử không?”
Sao có thể nếm được, còn chưa đại hôn, hắn cũng ngại ăn chung đĩa với nàng nên nói trẫm không ăn: “Nếu cảm thấy mùi vị không ngon thì bỏ xuống, đừng tham ăn kẻo đau bụng.”
Nói bậy, món đưa ra từ Từ Ninh cung, lại có lão Phật gia đích thân kiểm tra, sao có thể ăn xong đau bụng. Anh Minh tỏ vẻ không tin: “Ngài đừng lừa ta nữa, để ta thử lại…” Kết quả thử đến hết cũng không tìm ra được lý do.
“Có mùi vị thuốc.” Cuối cùng nàng nói: “Có lẽ lão Phật gia sợ chủ tử nóng trong người, cố ý lệnh Chu Thái y bỏ thêm hai vị dược liệu.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Hoàng tổ mẫu lo lắng thân thể của trẫm nhưng sức khỏe của trẫm rất tốt, sao cần dùng mấy thứ này. Quy linh cao này sẽ không chỉ đưa đến một ngày hôm nay, sau này có thể mỗi ngày đều có một phần, Hoàng hậu cần kiệm quản lý lục cung nên hãy đến thưởng thức thay trẫm.”
Anh Minh cười nói: “Nô tỳ rất nguyện ý san sẻ giúp chủ tử, chỉ là quy linh cao này sợ là được điều phối theo phương thuốc dành cho nam nhân, sau này nếu bổ nhiều quá, bổ đến mọc râu thì làm sao!”
Hoàng đế cảm thấy nàng lo lắng thừa: “Thái Y viện không dám kê dược liệu mạnh, sao có thể bổ cho nàng mọc râu được. Dù sao nàng cũng đến chỗ Thái Hoàng Thái hậu nhận việc vặt, nếu lại ban quy linh cao thì nàng mang đến đây, cũng nhẹ bớt một việc.”
Kết quả nàng lại lẩm bẩm: “Món ngài không ăn mà bảo ta ăn, không có ý xấu gì đó chứ?”
Hoàng đế đặt cuốn sách trong tay xuống, chán nản trừng mắt nhìn nàng: “Bản thân tâm thuật bất chính nên cảm thấy người trong thiên hạ ai cũng giống nàng sao?”
Anh Minh ngồi nghiêm chỉnh, cũng không tức giận, từ tốn nói lời nhỏ nhẹ: “Vạn tuế gia, sau này ngài không thể nói ta như vậy, nếu ta tâm thuật bất chính thì ngài sẽ thành người như thế nào!”
Đúng vậy, hiện giờ bọn họ là một thể, mặc kệ tình cảm tốt hay xấu, bọn họ cũng không thể tách ra được. Nàng dựa vào điểm này, hoàn toàn ra vẻ nếu ta ở giữa sông thì ngươi cũng đừng mong lên bờ, chọc Hoàng đế tức đến nghiến răng. Nhưng hắn lại không thể phản bác, dù sao nàng cũng không nói sai, lúc này người ta là Hoàng hậu, sự thật như ván đã đóng thuyền, không nhận cũng phải nhận. Huống hồ hắn rất nguyện ý đối mặt với tình trạng này, quan hệ giữa bọn họ bắt đầu có sự thay đổi, đến bây giờ hắn vẫn còn hơi mơ hồ. Nghe thấy Tam Khánh lặng lẽ truyền lời với Đức Lộc rằng nàng đến, hắn lập tức không quan tâm tới chính vụ, qua loa đuổi quan lại về để vội vàng đi gặp nàng.
Thế nhưng tâm tư này không thể để nàng biết, miễn cho sau này nàng không biết sợ, càng muốn ức hiếp hắn. Trước mắt là thời gian lập uy, nếu không lập uy tốt, mọi thứ sẽ rối loạn nên hắn nhíu mày nói: “Đừng khua môi múa mép, trẫm hỏi nàng, sao nàng lại không tạ ơn trẫm?”
Anh Minh nghe lời đứng dậy hành lễ: “Tạ Vạn tuế gia ban thưởng. Sau này quy linh cao của ngài ta thay ngài ăn hết, như vậy có được không?”
Hoàng đế không hài lòng chút nào: “Nàng đừng giả bộ hồ đồ, trẫm không nói quy linh cao, là cái gì thì nàng tự biết.”
Anh Minh lập tức phản ứng lại: “Ta đã cảm tạ ân điển của lão Phật gia và Thái hậu, sao còn phải cảm tạ ngài? Ta gả cho ngài làm Hoàng hậu, sau này chúng ta sẽ ngang hàng với nhau ngài biết không? Bên ngoài thành hôn với nhau đều là nhà trai ngàn ân vạn tạ, chưa từng thấy nhà gái vội vàng nói ‘Cảm ơn ngài đã cưới ta’ đâu, ngài đừng tưởng ta không biết.”
Hoàng đế ngây ngẩn cả người, lời này sao giống như nàng bị thiệt thòi, trái lại hắn phải cảm tạ nàng mới đúng vậy? Hắn cười nhạt, lạnh lùng nói: “Nhà nàng gả vào chính là nhà Đế vương, sao có thể giống với bên ngoài?”
Anh Minh cúi đầu, thất vọng nói: “Ta còn tưởng rằng ngài không xem ta là nô tỳ, thì ra là do ta suy nghĩ nhiều. Đã như vậy, nô tỳ cảm tạ ân điển của ngài, sau này nhất định cẩn tuân bổn phận của nô tỳ, tuyệt đối không dám ra vẻ ở trước mặt ngài nữa.”
Nàng dứt lời lập tức tạ ơn, bởi vậy Hoàng đế lại cảm thấy không ổn, đừng khiến tình huống trở thành không thể quay đầu, giống như Hiếu Tuệ Hoàng hậu trước kia, hai người cả đời không qua lại với nhau. Vì thế hắn lanh tay lẹ mắt, thừa dịp nàng còn chưa hành lễ, gạt sách qua một bên đứng dậy đi về phía Tây Noãn các, vừa đi vừa kêu Đức Lộc: “Trà Phổ Nhĩ Vân Nam vừa tiến cống đâu, pha một bình cho Hoàng hậu nếm thử.”
Đức Lộc cúi mặt cười mỉa: “Vạn tuế gia, ngài đã quên chủ tử nương nương say trà rồi sao, nàng không uống trà.”
Hoàng đế à một tiếng, bước chân dừng lại, chậm rãi thay đổi phương hướng quay về Đông Noãn các. Nàng vẫn còn đứng đó mỉm cười nhìn hắn, Hoàng đế cảm thấy xấu hổ nhưng vì giữ thể diện, hắn lên giọng nói: “Thôi, trẫm cho phép nàng không tạ ơn. Nàng là Hoàng hậu, trẫm cần phải cho nàng ba phần mặt mũi, đã sống chung với nhau thì đừng nên quá chú ý đến thân phận chủ tử nô tỳ.” Hắn nhìn nàng một cái: “Sau này trước mặt trẫm không cần tự xưng nô tỳ, có thể bình đẳng xưng ngươi ta, coi như trẫm cho nàng thêm một phần sính lễ.”
Lời này vừa nói xong, Anh Minh ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ đến bá vương ngốc này vậy mà cũng có lúc để tâm người khác, vốn dĩ nàng muốn dốc hết sức so đo chuyện quy củ với hắn, kết quả hắn lại nhún nhường, thành ra nàng không biết có nên tiếp tục chèn ép hắn hay không.
Đức Lộc dường như muốn bật khóc, đây là Bồ Tát trên trời có mắt, Vạn tuế gia bỗng nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc, lão nhân gia đã thông suốt rồi! Nghe lời này mà xem, coi như cho nàng thêm một phần sính lễ, ôi cảm thấy giống như nhà bình dân biết bao, được an ủi biết bao, không riêng gì Hoàng hậu nương nương, đến hắn nghe cũng cảm động. Vị này là ai chứ? Là người tôn quý nhất thiên hạ! Ngài ấy có thể hiểu ban thưởng khác với sính lễ, Tiên đế ở trên trời cũng cảm thấy vui vẻ. Thật không dễ dàng gì mới đến hôm nay, Đức Lộc hít hít cái mũi nghĩ, cứ tiếp tục như vậy Vạn tuế gia có thể xuất đạo rồi. Vốn là người thông minh, sách lược trị nước đều có thể nắm trong lòng bàn tay, đối phó một cô nương thì có gì khó!
Vụng trộm liếc mắt nhìn vào trong, Đế Hậu ngồi trên giường cạnh cửa sổ, mắt hai người đều nhìn về phía trước, dáng vẻ trang nghiêm như đang triệu kiến sứ thần nước khác. Vạn tuế gia nói: “Hoàng hậu, nàng cảm tưởng gì về việc được phong Hậu?”
Hoàng hậu nương nương nói: “Ta không có cảm tưởng gì, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng lại gả cho ngài.”
Vạn tuế gia thở dài: “Đời người gặp gỡ rất nhiều chuyện kỳ diệu, trẫm cũng không ngờ tới sẽ cưới nàng.”
Hai người lại đồng thời thở dài, vẻ mặt mờ mịt, có cảm giác như chia tay với năm tháng thanh xuân sống