Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 76:


trước sau

 

Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

Tam Khánh tiến đến, thỉnh an Hoàng hậu, lại hành lễ với hai vị Phúc tấn, vừa phất tay bảo tiểu thái giám mở hộp đồ ăn, vừa cười nói: “Vạn tuế gia vốn muốn đến gặp Phúc tấn và Trắc Phúc tấn, chỉ là bỗng nhiên nhận được tấu chương của ngoại bang, hiện tại đang nghị sự với người của Quân Cơ Xứ, nhất thời không thể rời đi, bảo nô tài đến đưa chút thức ăn, thuận tiện xin hai vị Phúc tấn bỏ qua cho.” Từng đĩa điểm tâm được đặt liên tiếp lên bàn, hắn cười tươi như một bông hoa, nói: “Đều là trái cây làm theo khẩu vị Ô Lương Hải, còn có hồng phơi sương dẻo và thạch dứa lạnh mà nương nương chúng ta thích ăn, đều là chủ tử gia đặc biệt dặn dò Ngự Thiện phòng làm, Phúc tấn và nương nương mau nếm thử.”
Phúc tấn và Trắc Phúc tấn thấy vậy, hơi khó hiểu, chắp tay nói với Tam Khánh: “Làm phiền am đạt chuyển lời thay chúng ta, tạ Vạn tuế gia ân thưởng, bọn nô tỳ sợ hãi. Bọn nô tỳ là người không quan trọng, không dám khiến Vạn tuế gia đại giá quang lâm, Vạn tuế gia cứ xử lý đại sự triều chính, bọn nô tỳ và nương nương trò chuyện xong một lát sẽ xuất cung.”
Tam Khánh nói vâng: “Nô tài nhất định chuyển lời giúp các Phúc tấn. Chủ tử gia còn nói, các Phúc tấn hiếm khi tiến cung, nếu không nỡ rời xa nương nương thì cứ ở lại trong cung, cũng giúp nương nương đỡ nhớ nhà.”
Anh Minh nghe Tam Khánh nói, rất khó tưởng tượng lời này xuất ra từ miệng của bá vương ngốc. Lời nói này có lẽ đã trải qua sự trau chuốt Đức Lộc, cẩn thận suy nghĩ, nếu vị chủ tử kia cũng biết săn sóc tỉ mỉ như Đức Lộc, thật là chuyện tốt khiến người khác ấm lòng!
Đáng tiếc… Nàng cười, ở trước mặt các mẫu thân tuyệt đối không thể làm mất mặt Hoàng đế, vì thế nói với Tam Khánh: “Ngươi trở về thay ta truyền lời, nói việc ở nơi này ta sẽ tự lo liệu, chủ tử đừng lo lắng.”
Tam Khánh nói vâng, chắp tay hành lễ rồi lui ra ngoài. Anh Minh nhìn thức ăn trên bàn cười đến mi mắt cong cong, nói: “Ngạch nương và nãi nãi nếm thử đi, tay nghề của ngự trù trong cung giỏi hơn đầu bếp trong phủ chúng ta. Trước đây a mã tốn nhiều tiền mới có thể mời được đầu bếp Hội Tân lâu về, trừ nấu món thịt kho Đông Pha ngon ra thì còn lại đều không bằng trong cung.”
Phúc tấn cũng cười: “A mã của con làm việc không thể trông chờ thế nhưng so sánh đầu bếp ở dân gian và ngự trù trong cung thì quả thật là làm khó bọn họ. Con vừa mới nói, ta vốn tưởng rằng là vì muốn chúng ta yên tâm, hiện giờ thấy vậy ta thật sự yên tâm rồi.” Vừa nói vừa nhìn Trắc Phúc tấn.
Trắc Phúc tấn cũng nhẹ nhàng thở ra, muốn nói gì đó lại thôi. Anh Minh hiểu ý, quay đầu dặn dò Hải Đường: “Dắt cung nữ lui xuống hết, để ta và các Phúc tấn nói chuyện với nhau.”
Hải Đường nói vâng, đứng ở trước cửa vỗ vỗ tay, hạ nhân đứng trên hành lang nối đuôi nhau lui xuống.
Lúc này Trắc Phúc tấn mới mở miệng, thẹn thùng cười nói: “Lúc trước Tiên Hoàng hậu mất, Tiết Phúc tấn ở Tây Hoa cung cầu xin hai canh giờ cũng không được ân chỉ mở cửa. Ta vốn nghĩ tính tình của Vạn tuế gia không dễ chung sống, hôm nay thấy hắn đối đãi với con như vậy, ta cũng yên tâm. Có lẽ vì a mã của con làm việc ở Ô Lương Hải bộ, hết lòng vì chủ tử, vậy nên Vạn tuế gia mới không làm khó con.”

Phúc tấn cũng gật đầu: “Lúc ấy thật sự cắn chặt răng mới quyết định được chuyện này, dù sao cũng là phản bội lại Tiết gia, Hoàng thượng ở trên triều đình làm khó Tiết Công gia, Tiết Công gia lại kéo a mã của con xuống nước, dạo này a mã con luôn không được suôn sẻ. Hôm qua Tiết Phúc tấn đến phủ chúng ta, luôn miệng nói rằng nhà chúng ta nhờ bọn họ, ý bảo quan hệ hai bên đã buộc chặt với nhau, nếu Tiết gia ngã thì Tề gia chúng ta cũng đi theo cùng.”
Anh Minh trầm mặc, suy nghĩ nói: “Muốn ngạch nương tiến cung tạo áp lực cho con, để con nói đỡ vài lời ở trước mặt Vạn tuế gia đúng không?”
Phúc tấn gật đầu: “Ta đã nói hậu cung không được can chính nhưng lời này vốn không chặn được miệng của người ta.”
Anh Minh thở dài: “Tiết Công gia là kiền a mã của con, là phụ thân của Thâm Tri, con nể mặt Thâm Tri cũng muốn ra sức giúp đỡ nhưng dù con có muốn cách mấy thì cũng biết phân biệt nặng nhẹ, Vạn tuế gia muốn trừ khử cái gai trong lòng hắn, con cũng không thể cản hắn được, đành hết cách. Lúc trước ở khuê phòng, lòng con chỉ có Tề gia chúng ta, hiện giờ con đã gả đi, hướng về Vạn tuế gia cũng là bổn phận. Ngạch nương trở về, thay con chuyển lời cho a mã, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Tiết gia. Trước kia gây lỗi lầm gì với Vạn tuế gia, sau này cũng có ngày phải trả, đến lúc đó con và cả nhà cùng gánh chịu là được.”
Nàng nói những lời này, khiến Phúc tấn và Trắc Phúc tấn hai mặt nhìn nhau. Trước kia Anh Minh chính là như vậy, thường tự ý quyết định, chủ ý rất lớn. Hiện giờ đã tiến cung nửa năm, nhìn thấy nghe thấy đều là quyền lực và sinh sát, nói chuyện càng thêm cẩn trọng chuẩn xác. Câu nói cuối cùng kia rất đáng cân nhắc, tuy nàng không nói rõ nhưng ý của câu đó chính là sẽ lấy Hậu vị bảo vệ Tề gia. Nếu có tình cảm với nàng, Vạn tuế gia sẽ nới lỏng tay, như vậy không phải đủ để Tề gia sống sót rồi sao?
Phúc tấn thở dài: “Con yên tâm, ta nhất định nói lại với a mã của con không sót một chữ. Con ngoan, làm khó con rồi, lúc trước để con tiến cung ta đã biết sẽ có ngày này, cũng may Vạn tuế gia đối đãi với con khác Tiên Hoàng hậu, chúng ta còn chút hy vọng. Chỉ là con cũng phải nhẹ nhàng một chút, từ từ rồi hãy nhắc tới trước mặt Vạn tuế gia, đừng gấp gáp khiến hắn tức giận, phải biết rằng bảo vệ được bản thân chính là bảo vệ nhà chúng ta.”
Anh Minh nhìn vị đích mẫu này, nhấp môi cười cười.
Đời này của nàng thật sự là có phúc khí to lớn, nhà người khác đích thứ tranh đấu kịch liệt, đích mẫu nào lại quan tâm ngươi chết hay sống! Nếu đổi lại gặp được tình cảnh một nhà như vậy, giữ tính mạng không biết có xong không, còn tâm tư nào nghĩ đến phú quý và tiền đồ nữa. Có ai lại giống Phúc tấn, hiểu đại nghĩa như vậy, biết cái gì là hào quang nhất thời, cái gì mới là điều căn bản để tồn tại.
Chỉ là đáng tiếc, người nhà thật sự không có cách nào như lời Hoàng đế nói, nếu muốn thì ở lại vài ngày. Thứ nhất gia nghiệp to như vậy vẫn còn ở đó, không thể không có người quản lý. Thứ hai cô nương sau khi được sắc phong đã là người nhà người ta, hiện giờ không phải đứa nhỏ trong nhà mà là chủ tử, là bầu trời khiến bọn họ chỉ biết ngước nhìn và dựa dẫm. Đến thăm thì được nhưng không bao giờ có thể cùng ăn cùng ở với nhau.
“Dù sao cũng gần nhà, nương nương nhớ chúng ta hoặc chúng ta nhớ nương nương đều có thể trình thẻ bài tiến cung.” Trắc Phúc tấn trước khi đi trên mặt cười cười nhưng đôi mắt lại ngập nước, bởi vì biết đạo nghĩa đến đây đã đứt, sau này chỉ sợ nàng muốn quan tâm đến người nhà cũng không được, mà trong nhà muốn làm gì cho nàng cũng không xong.
Mẫu tử lưu luyến chia tay, dáng vẻ của Anh Minh vẫn cười cười: “Lần sau đưa Hậu Phác và Hậu Di tiến cung thăm ta, ta cũng rất nhớ bọn họ.”
Phúc tấn nói ừ, không nói gì nữa, sau khi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu, sau giờ ngọ xuất cung, trước sau cũng chỉ ở trong cung được hai canh giờ, thậm chí còn không làm chậm trễ thời gian chủ tử ngủ trưa.
Sau khi Anh Minh tiễn người nhà, trên mặt mới gỡ bỏ nụ cười, hơi thẫn thờ. Thái hậu hiểu rõ nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Trước đó Trắc Phúc tấn nói rất đúng, nếu nhớ thì gọi bọn họ tiến cung trò chuyện. Nhà mẹ đẻ ở trong thành nên có thuận lợi này, không giống ta và lão Phật gia, nhà mẹ đẻ của chúng ta ở Sát Cáp Nhĩ, tiến cung mấy chục năm qua, số lần gặp người nhà có thể đếm được trên một bàn tay.”
Anh Minh nói vâng, lại cười tủm tỉm như trước, thấy ngoài hành lang có người đến, nàng nói: “Hoàng tổ mẫu, sau này việc đưa quy linh cao đến cho chủ tử cứ giao cho nô tỳ. Hiện giờ ta rảnh rỗi, nhận việc này cũng coi như giết thời gian.”
Thái Hoàng Thái hậu vừa nghe vậy như gãi đúng chỗ ngứa: “Rất tốt, ta cũng đang có ý này. Hiện tại quan hệ của ngươi và Hoàng đế càng thân thiết hơn, hẳn nên gặp nhau nhiều mới đúng.” Giương mắt nhìn ra bên ngoài, cười nói: “Hiện tại lập tức đi đi, thừa dịp chủ tử của ngươi còn chưa nghỉ trưa.”

Anh Minh nào biết ẩn ý trong lời nói của lão thái thái, nhìn qua Thái hậu ở đằng kia xem kịch, cuối cùng nhờ Thái Hoàng Thái hậu trừng mắt nhìn một cái mới thôi.
Chắc lại đang nghĩ đến chuyện ôm tôn tử rồi, Anh Minh nghĩ thầm. Người lớn tuổi quả thực chỉ ngóng trông chuyện này, theo lời của Thái hậu nói: “Trêu trẻ con rất vui, nhỏ nhỏ mềm mại như vậy, ôm vào lòng giống như cục bột”. Lúc trước bản thân bà không thể sinh dưỡng, đúng lúc Hoàng đế ba tuổi rất khả ái, mỗi ngày bà đều ôm hắn, dạy hắn chơi thắt đá, nhận biết ký hiệu trên quân bài mạt chược, tình nghĩa mẫu tử hình thành từ ngày đó.
Hộp đồ ăn đựng quy linh cao được đưa lên, vẫn nghiệm qua rồi cho người xách như cũ, theo nàng đưa đến Dưỡng Tâm điện.
Tiểu Phú thấy nàng, giống như gặp tổ tông sống, cao giọng tiếp đón: “Chủ tử nương nương tới!”
Anh Minh suýt chút bị hắn dọa giật mình, trong lòng suy nghĩ đều là người vô cùng quen thuộc, hơn nữa mỗi ngày đều gặp, không cần phải tỏ vẻ kiểu lâu lắm mới gặp lại như vậy. Không phải có chuyện gì không thể cho nàng biết đấy chứ, cố ý báo tin cho bên trong!
Nàng dừng chân: “Vạn tuế gia không ở đây?”
Tiểu Phú không ngừng lắc đầu: “Ở bên trong, mới vừa ăn xong.”
Nàng nhíu mày, chắc có lẽ đang chọn

thẻ bài nhưng cũng không gấp đến mức mới giờ này đã đưa người đến chứ, chần chờ hỏi: “Bên trong có người không?”
Tiểu Phú sửng sốt, không hiểu nàng hỏi bên trong có người không là có ý gì. Lại suy nghĩ một chút mới trả lời: “Chủ tử gia từ khi nương nương đến Dưỡng Tâm điện thì chưa từng lật thẻ bài, sao lại có người khác được?”
Anh Minh vẫn có chút không yên tâm, nàng đi vào trong nhưng tới trước cửa chính điện lại không vào, đứng ngoài nhìn xung quanh. Chỉ là nhìn hồi lâu vẫn không thấy bóng người, có lẽ đã đi ra phía sau tẩm cung rồi! Nàng có chút hụt hẫng, người nhà nàng đến, hắn tránh mặt cũng thôi, trái lại thừa dịp làm ra loại chuyện này.
Thật ra Hoàng đế sau khi dùng bữa thì đi dạo tiêu thực, đang đứng cho cá vàng ăn ở cửa thông ra sau điện. Tiếng thông báo của Tiểu Phú hắn đã nghe thấy nên chờ nàng đến yết kiến. Chỉ là đợi hồi lâu cũng không thấy bóng nàng, hắn đi vào một bước nhìn xem, thấy nàng đang đứng ngốc ở trước cửa điện, nhíu mắt nhăn mày.
Hoàng đế hắng giọng: “Nàng lén lút ở đó làm gì?”
Anh Minh bị một tiếng của hắn gọi hoàn hồn, có lẽ không nghĩ ra tại sao hắn lại ở đó, không tự chủ được nhìn về phía sau điện: “Ai lén lút!”
Hoàng đế cũng không trách nàng cãi lại, rải hết thức ăn cho cá trên tay, để cung nhân hầu hạ lau tay rồi xoay người đi vào trong điện.

“Lại đưa quy linh cao đến?”
Anh Minh ừ một tiếng, vừa đi theo hắn vào điện, vừa nhìn về hướng cửa phụ phía sau điện.
Hoàng đế không biết nàng nhìn cái gì, nhíu mày liếc nàng đánh giá một cái, hôm nay sắc mặt Hoàng hậu hồng hào, ánh mắt đen láy mơ màng, thật sự rất quyến rũ.
Có thê tử như vậy, cho dù hay lải nhải một chút nhưng cũng không cầu mong gì hơn. Hoàng đế vui mừng cười cười, bảo nàng cùng đi về phía đông.
Hải Đường tiến vào, mở hộp đồ ăn, đôi tay nâng cái đĩa cung kính đặt lên chiếc bàn trên giường, Hoàng đế theo thường lệ đẩy đến trước mặt nàng: “Ăn đi.”
Anh Minh rất khó xử: “Ta vừa mới ăn xong, hiện tại sao có thể nuốt trôi!” Vừa nói vừa bất giác giơ tay kéo kéo cổ áo: “Hôm nay nóng quá, giống như quay lại mùa hè vậy.”
Hoàng đế nghe vậy, cảm thấy rất kinh ngạc. Quay đầu nhìn trời bên ngoài, hiện tại vào thu, thời tiết hết nóng bức từ lâu rồi, không phơi nắng thì cũng không cảm thấy nóng gì. Có lẽ do nàng mới vào từ bên ngoài, Hoàng đế bưng chén trà lên thổi thổi: “Tâm nàng không tịnh, sao có thể không nóng!”
Lời này dẫn đến nàng bất mãn, vừa giận vừa oán liếc hắn một cái. Hoàng đế ngẩn ra, thầm nghĩ bản thân lại làm gì chọc nàng không vui, chẳng lẽ là vì không đi gặp mẫu thân của nàng? Hắn tự biết đuối lý, thử cứu vãn: “Người nhà của nàng còn ở trong cung không? Lát nữa bày một bàn rượu, trẫm đến ra mắt.”
Hoàng đế chủ động tỏ vẻ muốn ra mắt, đây chính là chuyện động trời, tuy rằng Anh Minh cảm thấy có thể hắn biết hai vị mẫu thân của nàng đã xuất cung rồi nên mới cố ý nói lời hay, nhưng xét thái độ của hắn cũng nghiêm túc nên nàng không giận nữa.
Nàng lại kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt cuồn cuộn bốc lên, thất thần nói: “Ngạch nương của ta đã về rồi, trong nhà không thể không có người lớn, hai đệ đệ còn nhỏ.”
Hoàng đế ừ một tiếng, thấy mặt nàng càng ngày càng hồng, ngạc nhiên nói: “Nàng phát sốt rồi sao? Quy linh cao có thể hạ sốt, đừng ra vẻ nữa, mau ăn đi.”
Người này luôn không thể nói chuyện đàng hoàng! Hắn và nhóm quan lại của hắn cũng đối đáp như vậy à? Hôm qua nghe hắn mắng chửi người khác cũng rất bài bản, sao đến trước mặt nàng lại lộn xộn như vậy!
Nàng giận dỗi, kéo đến ăn hai miếng: “Không phải hôm qua cũng ăn đấy sao, trái lại càng ăn càng nóng.”
Hoàng đế cầm một quyển sách chậm rãi lật xem, vừa lật vừa nói: “Nàng là người hay nóng nảy, hơn nữa hôm nay được gặp người nhà quá vui mừng cho nên mới nóng người, có gì lạ đâu.”
Anh Minh cãi lại: “Ngài có thể đừng chọc tức ta hay không? Chữ nào cũng đâm chọt người khác, khiến ta tức chết đối với ngài có lợi gì?”
Hoàng đế bị nàng chặn họng, lại nghĩ khiến nàng tức chết cũng không tốt, đành phải nhịn nàng, hầm hừ cầm sách quay sang hướng khác, không nói chuyện với nàng.
Nhưng Anh Minh vẫn cảm thấy cả người khó chịu, chỗ nào cũng cảm thấy nóng bức. Loại cảm giác này rất quái dị, trong lòng như tích cóp một ngọn lửa, bất kì lúc nào cũng có thể thiêu người ta đến tan thành tro bụi. Tuy quy linh cao rất mát, ăn xong có thể áp chế ngọn lửa kia một chút nhưng khí lạnh trôi qua đi, lại càng thêm nóng bức. Nàng cảm thấy không ổn, mất mặt ở Dưỡng Tâm điện không phải là chuyện tốt, vẫn nên sớm trở về điện của nàng, có lẽ nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.

“Vạn tuế gia, ta cáo lui trước.” Nàng đứng lên nói, hôm nay trạng thái không tốt, chỉ ăn nửa đĩa quy linh cao.
Hoàng đế nghe nàng nói phải đi về, trong lòng rất không đồng tình, mới đến sao lại muốn về rồi! Nhìn nàng càng kiều diễm long lanh như quả đào hơn trước, trong lòng hắn rạo rực, trước kia hắn chỉ biết con người chia ra nam và nữ, lại không biết nhan sắc nữ nhân cũng chia ra ba bảy loại. Nàng là chu sa được giấu dưới băng tuyết, khi lớp băng bên ngoài tan rã, lộ ra chính là màu đỏ tươi đẹp nhất trên nền tuyết trắng. Sắc đỏ quyến rũ khiến trái tim hắn hoảng loạn, muốn ngừng mà không được. Hắn muốn giữ nàng lại nhưng không biết nên mở miệng thế nào, nàng bước đi, hắn chỉ có thể mờ mịt đi theo phía sau nàng.
Anh Minh bước qua ngưỡng cửa, trong lỗ mũi lại cảm thấy ngứa xót, có gì đó chảy xuống. Vừa cúi đầu, tách một tiếng rơi lên gạch vàng trên mặt đất, nhìn kỹ lại là máu. Nàng vô cùng ngạc nhiên, Đức Lộc đứng bên ngoài thấy vậy, kinh ngạc hỏi: “Nương nương làm sao vậy, trong người nóng quá chăng?”
Hoàng hậu nương nương chảy máu mũi, đây là chuyện lớn, trong điện lập tức rối loạn, lúc này Hoàng đế cũng không rảnh quan tâm mặt mũi, bế nàng lên chạy về phía Hữu Nhật Tân phía đông, vội vàng phân phó: “Mau tìm Chu Hưng Tổ!”
Anh Minh chóng mặt, trong đầu cảm thấy có lẽ bản thân sắp chết. Lồng ngực nóng cháy, khô nóng đến nỗi muốn cởi sạch xiêm y, nhảy vào thùng nước lạnh để tỉnh táo.
“Ta không ổn rồi…” Nàng nhỏ giọng nói: “Ta chảy máu…”
Hoàng đế nói không có gì: “Các nàng mỗi tháng đều chảy máu, không phải vẫn còn bình bình an an sống đến hôm nay đấy thôi.”
Anh Minh đang thở hổn hển bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ một chuyện, cái tật xấu không biết cách nói chuyện của Hoàng đế là tại Thái hậu, còn thủ đoạn xử trí đại sự quốc gia là học được từ Thái Hoàng Thái hậu. Cho nên đứa trẻ ai nuôi thì giống người đó, những lời này thật sự rất có đạo lý, chờ tương lai nàng có con thì phải tự mình nuôi mới được. May mà Hoàng hậu không cần phải đổi con nuôi dưỡng như phi tần, nhìn Đại a ca mà xem, vì được giao cho Thuận Phi bệnh tật nuôi dưỡng nên đứa bé cũng giống như Thuận Phi, luôn có dáng vẻ ốm yếu lâu ngày.
Thế nhưng trước mắt không cần lo lắng chuyện có con, nàng lấy khăn nhét vào mũi, Hoàng đế đặt nàng lên long sàng trong Hữu Nhật Tân, nàng miễn cưỡng mở to mắt quan sát, cảm thấy không hợp quy củ: “Ta nên đến Thể Thuận đường…”
Hoàng đế thấy nàng giãy giụa, nhíu mày quát lớn: “Nằm yên đừng nhúc nhích!” Sau đó xoay người lại hỏi: “Thái y đã đến chưa?”
Chu Hưng Tổ chạy như bay từ bên ngoài vào, đến trước mặt Hoàng đế hành lễ qua loa rồi vào bên trong chẩn mạch. Mạch tượng này rất lạ, nét mặt Chu Hưng Tổ lộ vẻ hoang mang: “Hoàng hậu nương nương, hai ngày nay người từng ăn những gì?”
Hải Đường bên cạnh nói: “Chu Thái y, tất cả đồ ăn của chủ tử chúng ta đều kiểm tra rồi mới dâng lên, không có gì khác với bình thường. Gần đây củ sen và củ ấu tươi ngon, hai món này được dùng nhiều hơn một chút.”
Chu Hưng Tổ lắc đầu: “Rau củ chỉ cần không ăn quá nhiều thì không có gì đáng ngại.” Dứt lời cười với Hoàng hậu: “Vậy còn điểm tâm? Hai ngày nay nương nương có ăn món gì lạ không?”
Anh Minh nghĩ ra: “Vạn tuế gia bảo ta ăn quy linh cao của ngài ấy.”
Vẻ mặt Chu Hưng Tổ lập tức biến hoá đủ sắc: “À, là như vậy… Thần đã biết nguyên do rồi, lát nữa nương nương uống chút trà lạnh sẽ đỡ hơn, cũng không phải bị bệnh gì, qua đêm hôm nay, ngày mai bảo đảm khỏe lại.”
Cho nên lúc này cũng không cần thiết phải kê phương thuốc, hắn lui ra khỏi Hữu Nhật Tân. Ra ngoài đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hoàng đế, Chu Hưng Tổ liếm liếm môi, ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng, về chứng bệnh của nương nương... Chuyện đó... Thần có việc muốn tâu.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện