*Tiểu Tuyết ( 小雪): Tuyết nhỏ, dương lịch 22 hoặc 23 tháng 11, là một trong 24 tiết khí.
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Anh Minh giương miệng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần: "Ngài khi dễ ta chưa đọc sách sao? Văn Nhị là tên ngài à? Ngài gọi Vũ Văn Ý, nhi tử ngài gọi Vũ Văn Nhị? Đây không phải là phụ tử, là thứ tự huynh đệ mà?"
Hoàng đế cảm thấy người này có thể đúng là không đọc nhiều sách lắm, hắn phải giảng lý lẽ sự thật cho nàng: "Trẫm đây là nhớ đến nàng! Nàng suy nghĩ một chút, Hưởng Ấp của trẫm là tách họ Quách của Hiếu Từ Hoàng hậu. Nhi tử của chúng ta tên Văn Nhị, hợp lại không phải họ Tề của nàng sao. Nếu nói khó nghe, còn không phải trách họ của nàng không được đẹp, nếu như họ của nàng có học vấn một chút, cũng không đến mức hại con có tên này."
Đây đúng là không nói lý mà, họ thành như vậy không lẽ là do nàng sai sao? Nàng vuốt trán nói: "Có họ có thể tách, có họ không thể. Ta biết ngài có ý tốt, nhưng để con gọi tên này, ta cảm thấy có lỗi với nó."
Hoàng đế nói: "Vậy cũng không liên quan với trẫm, trẫm chỉ phụ trách ăn nói với nàng, còn ý nghĩ của con, không quan trọng."
Anh Minh ngạc nhiên nhìn hắn, sau khi kinh ngạc thì dần ổn định lại, trong lòng mỗi người đều có thứ tự sắp xếp, phụ mẫu, thê nhi, huynh đệ, cuối cùng phân ra trước sau cao thấp. Nàng xem như hiểu rõ, ở trong lòng hắn, nàng chắc là được xếp trước con của hắn, chỉ cần có thể ăn nói với nàng, con có vui vẻ hay không, đều là chuyện của chính nó.
Nàng cầm khăn che miệng lại, lặng lẽ cười đến vui mừng, thứ tự sắp xếp như vậy nàng rất vừa lòng, ngược lại sau này không phải cùng con cái tranh thủ tình cảm, nàng chỉ quan tâm thái độ của hắn, thái độ của hắn đối với nàng là rất quan trọng.
Có điều không thể để hắn nhìn ra mình vui mừng, nàng khôi phục lại sắc mặt: "Hôm qua mới đại hôn, hôm nay ngài đã nghĩ đến con, chuyện này cũng quá gấp rồi."
Hoàng đế nói: "Trẫm luôn phòng ngừa chu đáo..." Nói quá nhiều rồi, hắn phát hiện tối nay sẽ không có đề tài để nói, còn lấy cớ gì để cùng nàng tâm sự? Hắn vội vàng dừng lại, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu hơi nâng lên, than thở: "Thời tiết hôm nay thật đẹp."
Đã là tiết Tiểu tuyết, hoa lá cỏ cây trong trời đất dần tiêu điều, liễu ven đường đã sớm rụng hết lá, chỉ còn lại nhành cây mỏng manh đung đưa trước gió. Anh Minh nheo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nàng nói: "Ta không thích mùa đông, mùa đông khắp nơi đều xám xịt, chim chóc cũng không có, ngay cả cỏ trên mặt đất cũng xơ xác."
Hoàng đế lại không cho là vậy: "Không có suy giảm, làm sao đến xanh tươi? Bầu trời không có sức sống chim muông, lúc trời trong nắng ấm có diều; không có hoa cỏ thì có tuyết, tuyết ở Tử Cấm Thành nàng đã thấy chưa? Tuyết trắng tường đổ, là cảm đẹp nhất trên đời. Một năm bốn mùa, xuân sinh hạ trường, thu thu đông tàn, mùa nào cũng đẹp, không nên chia ra so sánh với nhau."
Hiếm khi nàng nghe hắn nói thuận theo tự nhiên như vậy, nghe ra một hiện thế tốt đẹp an ổn. Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt ánh lên ánh sáng của triều phục thạch thanh [1], cũng không bởi vì tối hôm qua cực nhọc mà hỏng khí sắc, ngược lại có thêm điềm tĩnh yên ắng. Nàng thích đôi mắt của hắn, ánh mắt tỏa sáng như ánh lửa, luôn dao động sục sôi và chấp nhất. Nàng nghĩ, chờ tương lai nàng có con, nhất định sẽ có một đôi mắt mắt như vậy, có đôi con ngươi đậm và kim hoàn của riêng Vũ Văn gia, có cái đầu cao cao như hắn, cùng trái tim thuần khiết đối với giang sơn nhân thế.
[1] Thạch thanh ( 石青): là một khoáng vật cacbonat của đồng, màu lam sẫm, mềm được tạo thành từ phong hóa quặng đồng.
"Vâng, ngài nói đúng, mặc dù ta sợ lạnh, nhưng ta thích tuyết rơi." Nàng mím môi cười nhã nhặn: "Lời hẹn lần trước, tuyết đầu mùa mang ta đi ăn hoành thánh, ngài không thể nói không giữ lời."
Hắn gật đầu, rất may là bảo tọa Hoàng hậu không trói buộc tay chân của nàng. Nàng cũng không vì thân phận và thể diện trở nên cứng nhắc nặng nề, như vậy thật tốt, rất hợp với Hoàng hậu trong tưởng tượng của hắn.
Hắn vươn tay, chờ nàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, sau đó nắm lấy bàn tay kia nói: "Hôm qua quá mệt mỏi, quay lại tạ ân Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương xong thì trở về nghỉ ngơi thật tốt. Sau đại hôn một tháng trẫm đều phải ở Khôn Ninh cung, nàng nghe tin này, có phải rất thích hay không?"
Khóe môi Anh Minh gian nan kéo lên, một tháng sao? Tốt thì tốt, đây là hậu ái mà trong toàn bộ hậu cung chỉ có Hoàng hậu mới có được, nhưng hậu ái này làm nàng có chút sợ hãi. Nàng nhìn người này, thân cận nhất, lại là người làm cho nàng khổ không thể tả, bây giờ đối với hắn, nàng không biết là nên yêu hay nên hận. Nếu như dùng tư tưởng ích kỷ mà nói, người này đúng là cả đời không nên qua lại. Thế nhưng xuất phát từ chân tâm của nàng, nàng lại cảm thấy chỉ cần hắn vui vẻ, bản thân nàng chịu một chút đau khổ dường như cũng không có gì.
Nàng đùa với hắn: "Một tháng này ngày nào ngài cũng cùng ta mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng lẽ không thấy chán sao?"
Hoàng đế cũng không phải luôn nói chuyện không uyển chuyển, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Sẽ không chán, sau này ba mươi năm, bốn mươi năm, trẫm cũng sẽ không chán."
Anh Minh nghe xong sống mũi hơi cay, nàng cúi đầu nắm bàn tay hắn, khẽ nói: "Chỉ sợ thiên gia sẽ không có vinh sủng trường thịnh không suy, nhưng có tấm lòng này của ngài, ta đã thấy đủ rồi."
Nữ nhân luôn đặc biệt dễ đa sầu đa cảm, Hoàng đế đưa tay vuốt ve gò má nàng: "Tay trẫm nắm thiên hạ, bao nhiêu thứ tốt đều là của trẫm, chỉ cần trẫm thích, có thể thu nạp mỹ nhân tám phương, chất đầy Tử Cấm Thành. Nàng biết nam nhân bao nhiêu tuổi cảm thấy có hứng thú với nữ nhân nhất không? Thường là khoảng mười sáu tuổi. Khi đó chuyên chọn vẻ đẹp bên ngoài, nhưng thời gian qua lâu, phát hiện nữ nhân đẹp mắt chỉ rập theo một khuôn, không có hứng thú gì lớn. Còn nàng..." Hắn nghiêng mắt: "Trông không phải là cực đẹp, nhưng cũng coi như là độc nhất trong Tử Cấm Thành. Nàng nói chuyện trên đời nhiều huyền diệu, nàng và a mã của nàng tính tình rất giống nhau, a mã của nàng làm thần tử của trẫm, thần tử làm trẫm đau đầu, nàng làm Hoàng hậu của trẫm, trẫm lại cảm thấy rất thích hợp, nàng nói đây là vì sao?"
Anh Minh nói: "Hậu cung là một cái chảo nhuộm lớn, màu sắc gì vào trong cũng đều đảo lộn. Ta giỏi về khuấy lẫn, khuấy lẫn màu sắc thành thống nhất, cứ như vậy mọi ngài không khác gì nhau, nên có thể sống rất tốt."
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng: "Trẫm cũng không nói nàng là gậy khuấy phân, cái này là tự nàng nhận."
Anh Minh sửng sốt: "Ta nói mình là gậy khuấy phân à? Lời không phải từ miệng ngài ra sao! Nếu ta là gậy khuấy phân, hậu cung của ngài thành cái gì? Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu thành cái gì?"
Cái này Hoàng đế hơi sợ, vội nói: "Trẫm không nói như vậy, trẫm là nhắc nhở nàng, là nàng suy nghĩ nhiều thôi."
Anh Minh hầm hừ quay mặt đi: "ngài chờ xem, ta phải cáo trạng với Hoàng tổ mẫu, để bà ấy trừng trị ngài."
Hoàng đế chửi thầm, lời nói xúc phạm thiên uy, còn há miệng là ngài với ngài, quả đúng là tiếu diện hổ khẩu Phật tâm xà.
Đương nhiên nếu Hoàng hậu thật sự cáo trạng, hắn không thể không bị dính dáng. Đối với bên ngoài Đế vương gia là thiên hạ đệ nhất gia, tùy tiện xách một người ra cũng là một chủ tử nhất đẳng, nhưng đóng cửa ở trong nhà, tổ là tổ, tôn là tôn, không hề dám vượt qua. Anh Minh tốt ở chỗ, sự xuất hiện của nàng có thể làm dịu bầu không khí bức rức, trọng tâm câu chuyện giữa tổ tôn cũng không còn chỉ quay quanh chuyện triều chính nữa. Hoàng tổ mẫu thích nàng, Hoàng đế ngưỡng mộ nàng, nàng mượn sức hai đầu, Đế vương gia cũng sẽ ôn hòa giống như gia đình bình thường. Sau cùng Hoàng đế tổng kết ra một đạo lý, bất luận thế nào, trong nhà không thể thiếu nữ nhân.
Còn Anh Minh, tuy trước khi đại hôn đã ở trong cung nửa năm, nhưng hôm nay sau đại hôn tiến vào Từ Ninh cung, tâm trạng thật sự không giống như trước. Nàng cung kính dâng trà cho Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu, vẻ mặt thẹn thùng này, là vẻ mặt của tiểu tức phụ gặp trưởng bối.
Thái hoàng Thái hậu đưa một thanh Như ý cho nàng, cười nói: "Đứa bé ngoan, bắt đầu từ hôm nay chúng ta đúng là người một nhà, mong con và Hoàng đế cát tường như ý, trăm năm hảo hợp."
Anh Minh dập đầu nói: "Nô tỳ tạ ơn Hoàng tổ mẫu ân điển, sau này nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tận tâm phụng dưỡng Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương."
Lại hành lễ với Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu cũng thưởng một thanh Như ý, nguyện vọng rất đơn giản: "Cũng không có gì khác, sớm sinh quý tử là được. Trong cung năm tháng tịch mịch, có đứa bé sẽ náo nhiệt đó."
Thái hoàng Thái hậu như trút được gánh nặng, ngồi dưới cửa sổ vô cùng thổn thức nói: "Trước đây hôn sự của Hoàng đế vẫn luôn là vướng bận lớn nhất trong lòng ta, hiện giờ tốt rồi, nhìn các con thành hôn, tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống. Tuy Thái hậu nói thẳng ra, nhưng kỳ thực trong lòng ta cũng nghĩ như vậy..." Bà dừng một chút lại cười: "Vương triều vững chắc, vẫn nên có con nối dõi khỏe mạnh mới tốt, ta cũng không phải thúc giục các con, chung quy cần cù một chút cũng không sai."
Anh Minh và Hoàng đế xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, khoanh tay nói vâng. "Cần cù" của lão thái thái, thật là nói vô cùng hàm súc.
Trưởng bối dặn dò xong, tiếp theo cũng không có chuyện gì quan trọng nữa. Trời dần trở lạnh, trong phòng từ từ lạnh đi, Thái hoàng Thái hậu cả đời tiết kiệm, chưa tới giờ nhóm lửa giường sưởi, chỉ lấy lò sưởi đốt than. Mọi người vây lại ngồi xung quanh lò, lò lửa màu xanh nhạt, Anh Minh và Hoàng đế ngồi chụm gối vào cùng nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn, sự ấm áp giữa tiểu phu thê mới thành hôn khó lòng giải thích.
Có điều thời gian nói đùa giữa bốn người cũng không kéo dài lâu lắm, rất nhanh đã có nhiều phi tần giết đến. Dựa theo lễ