Review Truyện Sắc Thu Ôm Tinh Hà



Truyện Sắc Thu Ôm Tinh Hà thể hiện rõ sự chuyển mình trong mối quan hệ của Thẩm Tấn và Thu Tuỳ từ thời niên thiếu đến hiện tại, cùng với những hồi ức cứ liên tục chớm nở lại trong tâm trí hai người.


SẮC THU ÔM TINH HÀ
Tác giả: Hội Thu
Tag: Hiện đại, gương vỡ lại lành
Số chương: 72 chương
Tình trạng: Hoàn
Lưu ý: Không khóa
Link đọc: https://www.wattpad.com/story/362308863
_______________
Văn án:
{Văn án về nam chính}
Ông trùm đầu tư mạo hiểm Thẩm Tấn được công nhận như một huyền thoại bởi ánh mắt sắc bén, chưa một lần thất bại, gia thế hiển hách, sở hữu một khuôn mặt điên đảo chúng sinh, ý chí sắt đá không gần nữ sắc.
Chỉ có Thẩm Tấn biết, anh vô số lần mơ thấy một cô gái có ánh mắt lạnh lùng, mỗi lời nói ra đều khiến anh như rơi vào hầm băng.
"Thẩm Tấn, chia tay đi, tôi không thích anh."
"Về sau đừng tới tìm tôi, đúng như anh đã nghĩ, tôi thích người khác rồi."
Thẩm Tấn có hai nguyên tắc.
Một, để giảm thiểu rủi ro khi đầu tư, tuyệt đối không bỏ hết trứng gà mình có vào cùng một giỏ.
Hai, không vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Nhưng khi đối mặt với Thu Tuỳ, nguyên tắc giống như giấy vụn.
Thẩm Tấn chỉ muốn làm một tay đầu tư mạo hiểm, được ăn cả ngã về không, không màng hậu quả, bất kể được mất, không chừa lại đường lui.
Anh từng gặp rắc rối với Thu Tuỳ một lần, nhưng khi nhìn thấy cô lần nữa, vẫn là không nhịn được, vui vẻ nhảy xuống hố.
***
{Văn án về nữ chính}
Thu Tùy là một mỹ nhân nổi tiếng lý trí trong ngành phiên dịch đồng thời, vững vàng bình tĩnh, không bao giờ mất kiểm soát.
Quyết định sáng suốt nhất mà cô từng đưa ra là chia tay Thẩm Tấn.
Quyết định phi lý nhất chính là quay lại với Thẩm Tấn.
Bản chất của con người là cầu chuyện phúc lợi tránh xa thị phi, nhưng khi đụng đến Thẩm Tấn, cô lại sẵn sàng phá vỡ bức tường phía Nam*.
*người bướng bỉnh, không chịu lắng nghe
***
{Văn án tổng thể}
Trời xui đất khiến, Thu Tuỳ và Thẩm Tấn lại trở thành hàng xóm thường xuyên gặp nhau.
Thu Tuỳ biết rõ cô đã âm thầm lên kế hoạch này.
Thẩm Tấn hiểu rằng anh là người lợi dụng tình thế.
Trong lúc cúp điện, Thu Tuỳ vì sợ hãi vô tình nắm lấy tay anh.
Vốn là người ngàn ly không say, Thu Tuỳ lại giả vờ mượn rượu mà hôn anh.
Cho đến một ngày, cô kéo Thẩm Tấn đang bệnh lên giường của mình mà chăm sóc, khi cô rời đi, Thẩm Tấn lại chặn ở cửa phòng ngủ.
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, thanh âm khàn khàn nói: "Thu Tuỳ, em đã bước vào phòng rồi, lá gan có thể lớn hơn một chút."
Thu Tuỳ trầm mặc hai giây: "Anh không bị bệnh à?"
Thẩm Tấn hỏi lại từng chữ: "Em có thể giả say, anh không thể giả bệnh à?"
Một câu tóm tắt: Chỉ vì em mà làm trái bản năng, vô hiệu hoá nguyên tắc
Lập ý: Tình yêu là chữa lành và cứu rỗi
_____________
Thu Tùy là một phiên dịch viên đồng thời có tài năng và ngoại hình nổi bật. Cô là một người có tính cách cứng rắn, kiên định và luôn nghiêm túc với công việc, đồng thời chú trọng đến sự chuẩn bị kỹ càng cho mọi kế hoạch.
Cô được giao nhiệm vụ phiên dịch cho một hội nghị quan trọng tại Moscow.  Khi lên máy bay tới đó, Thu Tùy bất ngờ gặp lại Thẩm Tấn, người mà cô đã chia tay trong im lặng năm xưa. Cô không ngờ rằng mình lại trở thành phiên dịch viên cho anh. Mặc dù khoảng cách giữa họ đã từng rất gần, giờ đây có vẻ như Thẩm Tấn không còn nhớ đến cô. Cô cảm nhận được sự lạnh lùng và khoảng cách giữa họ, dấy lên sự bối rối về những gì đã xảy ra trong quá khứ và những cảm xúc vẫn còn tồn tại trong lòng cô.
Khi Thu Tuỳ nhớ lại những kỷ niệm từ nhiều năm trước, một nỗi buồn bao trùm lấy cô khi nhận ra rằng Thẩm Tấn có thể đã thật sự quên cô. Anh còn hỏi cô lý do nhìn chằm chằm vào mình, và lúc ấy cô chỉ biết đáp lại rằng cô đang xem tướng mặt của anh. Đọc hơi xót cho Thu Tùy chút xíu, Thẩm Tấn cũng rất giỏi diễn kịch người lạ.
Thẩm Tấn là một nhà đầu tư lớn và có sức ảnh hưởng, đồng thời là khách hàng của Thu Tuỳ. Anh là người tự tin, có phần kiêu ngạo và chuyên nghiệp trong công việc. Quá khứ chung của hai người đều có những kỉ niệm đáng nhớ. 
Nhiều năm trốn tránh như thế, Thu Tuỳ phải đối mặt với những cảm xúc hỗn loạn của bản thân một lần nữa.
Hai người họ cùng làm việc, nhưng lại vô tình hữu ý đối diện với những kỷ niệm đã qua trong quá khứ. Khi đồng hồ đếm ngược đến giao thừa, Thẩm Tấn hỏi Thu Tuỳ về cách chúc mừng năm mới bằng tiếng Nga. Đáp lại anh, cô không khỏi hồi tưởng lại kỷ niệm xưa giữa hai người, những lần như thế khiến cô cảm thấy xao xuyến. Cả hai dần nhận ra rằng mối liên hệ giữa họ vẫn còn tồn tại, mặc dù bị che khuất bởi quá khứ và những hiểu lầm. Dù bề ngoài tỏ ra đã quên, nhưng trong thâm tâm người kia, vẫn luôn che giấu sự hoài nghi và rung động của mình.
Cuối cùng, một hồi ức từ thời trung học của Thu Tuỳ được tiết lộ. Khi cô còn là học sinh năm nhất, cô đã nhận được nhiều thư tình từ một người giấu mặt, đến gần cuối năm nhất trung học, nhận được lời hẹn và quyết định đi gặp người ấy trong khu rừng của trường, cô mang hết tất cả các món ấy vào túi rồi định bỏ lại trong khu rừng, nhưng không ngờ ngày hôm đó, cô đã tình cờ gặp Thẩm Tấn, sau đó cô nghĩ anh là tác giả của những bức thư tình đó. Thẩm Tấn nhận ra Thu Tuỳ, nói mình không phải và yêu cầu cô nói rõ ràng trước khi rời đi.
Cô xấu hổ quá nên rơi nước mắt, ngốc nghếch giao túi đồ cho chàng trai bất lực không biết làm sao trước mắt trả lại cho chính chủ giùm.
Cơ duyên của hai người, cứ vậy mà bắt đầu, rồi quen nhau một thời

gian. Lý do chia tay cũng do hoàn cảnh gia đình với tâm lí tự ti cũng như việc chưa hiểu rõ nhau. Lúc đó, Thu Tuỳ đã rất khó khăn trong việc xin tiền mua sách tham khảo môn toán và bị gia đình nuôi dưỡng coi thường, trong khi Thẩm Tấn lại dễ dàng chi tiêu cho những thứ xa xỉ.
Sự cãi vã diễn ra khi Thẩm Tấn đề nghị đi mua sắm, khiến Thu Tuỳ cảm thấy tức giận và bất công. Cô không thể chịu đựng sự chênh lệch giữa cuộc sống của mình và của Thẩm Tấn, một cảm xúc mãnh liệt đã bộc phát và dẫn đến sự tách biệt giữa họ.
Dù họ đã ở bên nhau sau kỳ thi đại học, tình yêu mãnh liệt cũng không thể xóa nhòa sự khác biệt và khoảng cách giữa hai người. Cuối cùng, Thu Tuỳ nhận ra rằng không thể vượt qua những chướng ngại trong tình yêu, dẫn đến việc chia tay trong tiếc nuối.
Tạm dừng câu chuyện thời trung học, 
Khi gặp Phó Minh Bác, thực tập sinh mới, Thu Tuỳ nhận ra cậu ta là người mà mình đã trao giải trong một cuộc thi hùng biện trước đó. Cô không muốn bị dính dáng đến Thẩm Tấn trong bất kỳ tình huống nào, nhưng sau khi gặp cậu ta, cô không thể tránh khỏi việc đi nhờ xe của Thẩm Tấn khi trời mưa. Cô cảm thấy không thoải mái nhưng lại không thể từ chối.
Gặp lại người bạn cũ là Cố Trạch Tùng cũng là chủ nhà cho cô thuê, cô lo lắng rằng Thẩm Tấn có thể nhớ về quá khứ giữa họ và Cố Trạch Tùng. Khi cô cố gắng tránh nhắc đến Cố Trạch Tùng trước mặt Thẩm Tấn, anh lại đâu đó thể hiện sự lạnh lùng và bất lực, khiến lòng cô thêm nặng trĩu.
Mối quan hệ của họ cứ thế phát triển và gần gũi dần, Thẩm Tấn thể hiện sự tin tưởng và quan tâm Thu Tuỳ, khiến cô cảm thấy mình quan trọng trong cuộc sống của anh. Anh cứ thế ngầm tấn công cô, với những câu nói khiến Thu Tuỳ vừa bối rối vừa nhớ lại những kỷ niệm đẹp từ thời trung học, cô dần không thể không cảm nhận được sự hấp dẫn của Thẩm Tấn, cũng như nhớ lại những khoảnh khắc họ gần gũi trước đây. Dường như vẫn là một Thẩm Tấn với tính cách lém lỉnh và tự tin như ngày nào, khiến cô không thể rời mắt. Cảm giác giữa họ rất mơ hồ, vừa thân thiết vừa ngại ngùng. Mặc dù những ký ức và cảm xúc của cả hai vẫn đầy rẫy sự phức tạp, nhưng đó là quá khứ,  Thu Tuỳ quyết định một lần nữa gánh vác trách nhiệm cho mối quan hệ của họ. 
Lý do chia tay năm xưa vẫn là một lời giải mơ hồ trong lòng Thẩm Tấn, Thu Tuỳ sau khi xác định tâm ý của mình thì quyết định giải thích lý do chia tay, cũng như gia đình và quá khứ của mình cho Thẩm Tấn. Cô chủ động hôn anh, mở ra một chương mới trong mối quan hệ của họ. Khoảnh khắc đó đánh dấu sự thay đổi trong cách họ nhìn nhận nhau, là cấu nối giữa quá khứ và hiện tại.
Truyện thể hiện rõ sự chuyển mình trong mối quan hệ của Thẩm Tấn và Thu Tuỳ từ thời niên thiếu đến hiện tại, cùng với những hồi ức cứ liên tục chớm nở lại trong tâm trí hai người.
Tình huống giữa Thu Tuỳ và Thẩm Tấn được khắc họa khá tốt, từ những giây phút ngượng ngùng đến sự hồi hộp khi họ đối diện với quá khứ. Văn phong của tác giả khá mạch lạc, dễ hình dung. Các đoạn đối thoại tự nhiên, chân thật, mang lại cảm giác gần gũi. Tổng thể, truyện mang đến một trải nghiệm đọc ổn, giải trí, ngắn gọn không ôm quá nhiều chi tiết.

Bình luận