Tự Cẩm lúc đọc bạn cứ tưởng tượng như đang đọc Conan phiên bản cổ đại vậy, vì nữ chính đi tới đâu là người chết tới đó nên là nhiều lúc đọc cũng thấy hài hài.
TỰ CẨM
Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Thể loại: Cổ đại, #trùng_sinh, #báo_thù, hài hước, sủng sạch ngọt, HE
CP: Nữ Cona phiên bản cổ đại × Hoàng tử đẹp trai thâm tình
Tình trạng: Edit hoàn.
Giới thiệu
Ai ai cũng nói Tứ cô nương nhà họ Khương là người đẹp bậc nhất, tiếc là đóa hoa tươi ấy lại sắp bị phủ An Quốc Công hái mất.
Thế nhưng vào đêm trước ngày Khương Tự xuất giá, vị hôn phu của nàng lại nhảy hồ tự vẫn cùng người con gái khác...
-----
Nhận xét
Ôi, giới thiệu truyện rất ngắn nhưng mà truyện thì lại dài như dòng sông Nile các bạn ạ. Phải nói rằng đây có lẽ là bộ truyện dài nhất mà mình từng đọc trong vài năm trở lại đây, và đáng ngạc nhiên là lại còn đọc tới tận chương ngoại truyện cuối cùng (và đọc chương ấy với tâm thế muốn tác giả viết tiếp để đọc nữa vì chưa muốn truyện hết), nên hôm nay mình muốn giới thiệu nó cho nhiều bạn biết đến hơn.
Mô-típ truyện này khá bình thường trong dàn truyện trùng sinh cổ đại. Truyện kể về một cô nàng Khương Tự kiếp trước mang phức cảm tự tôn – tự ti quá mạnh, dẫn đến việc vừa cao ngạo lại vừa co mình trong vỏ ốc, xa cách người thân, yêu quý kẻ không đáng, cưới người không hợp để rồi khiến bản thân chịu nhiều khổ đau.
Sau khi chết đi rồi được ông trời ban cho một cơ hội sống lại, nữ chính (như biết bao nữ chính khác) quyết tâm làm lại cuộc đời, quý trọng những điều xứng đáng và trả thù những kẻ ác ôn gieo cay đắng cho đời nàng.
Tuy nhiên, nếu truyện chỉ có mỗi thế thì điều gì níu kéo mình ở lại với truyện suốt 838 chương?
Mình nghĩ có thể liệt kê một vài yếu tố như sau.
Một là hướng phát triển của truyện khiến mình đọc rất khoái trá (hay còn gọi là “sảng” nếu dùng từ convert).
Mình nghĩ đây cũng là một trong những yếu tố tiên quyết mà nhiều bạn tìm tới thể loại trùng sinh báo thù này, kiểu như dẫu sao cũng từng chết một lần rồi, biết đời cay nghiệt oan trái rồi thì nếu sống lại thì phải sống cho hả hê chứ, nếu vẫn để bản thân chịu uất ức, nếm mật nằm gai thêm một kiếp nữa thì đúng là tức anh ách.
Khương Tự, nữ chính trong truyện quả là một cô nàng như thế, cô nàng này “dũng mãnh” tới độ người thân bên cạnh nàng cũng quen với tác phong giết người phóng hỏa của nàng rồi, gặp hôm nàng yểu điệu thục nữ thì ai ai cũng thấy không quen. Có điều, điểm sáng của truyện, theo mình là việc tác giả không để nữ chính báo thù mù quáng. Lẽ tất nhiên, có thù thì phải báo, có điều nữ chính không lấy thù oán kiếp trước ra để đánh giá người khác ở kiếp này, nhưng kẻ thủ ác thì kiếp nào cũng ác thôi, tựu chung lại thì vẫn đi đời nhà ma không ai thương được.
Hai là truyện có đan cài yếu tố trinh thám phá án.
Đọc Tự Cẩm, bạn cứ tưởng tượng như đang đọc Conan phiên bản cổ đại vậy, vì nữ chính đi tới đâu là người chết tới đó (ừ thì cũng có người là do nữ chính giết thật nhưng không phải là tất cả) nên là nhiều lúc đọc cũng thấy hài hài, kiểu như mua một tấm vé chạy về tuổi thơ đi đâu cũng ôm Conan vậy =))
Nữ chính sau khi trùng sinh thì khứu giác rất nhạy cảm, lại thêm có trí nhớ và tài năng kiếp trước cùng trí thông minh nên năng lực phá án rất mạnh, đến nỗi là ông quan chuyên điều tra mấy vụ án u mê chữ ê kéo dài nữ chính, cứ cố vun vén cho nữ chính với con trai ông ấy để mà lôi kéo nhân tài.
Ba là truyện có dàn nhân vật chính phụ rất hài hước, tếu táo.
Điểm sáng nhất trong dàn nhân vật phụ phải kể đến gia đình nữ chính và nam chính.
Bố và anh trai nữ chính đúng kiểu cuồng con gái và em gái chính hiệu, đối xử với nữ chính không phải chỉ là tốt mà là tốt vô đối, hứng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Mỗi phân cảnh hai bố con nhà này xuất hiện đều như tấu hài, ông bố thì kiểu tính Trương Phi dễ nóng, anh con trai thì lại ngây ngây ngô ngô, hễ chút là có màn con vay tiền bố, bố rượt đập con, nhưng mình đọc thấy tình cảm gia đình chan chứa, cực kỳ ấm áp.
Nhà nam chính thì phức tạp hơn, với tám anh em mà nam chính đứng hàng bảy cùng vài chục cô em gái, vì anh này là hoàng tử con vua. Tuy truyện này cũng phát triển theo hướng đấu đá hoàng gia, diễn vở “Cửu long đoạt đích” nhưng vì hàm lượng não tàn của các nhân vật quá mạnh nên thành ra đọc truyện chỉ thấy hài mà không thấy u ám hay rối trí. Trong số bảy anh em của nam chính thì chắc mình ưng anh số năm nhất, ông này não bao tàn lại còn xui xẻo, làm gì cũng bị phạt.
Ví dụ có lần nam chính đánh Thái Tử thì chỉ bị phạt giam mấy ngày, ăn no ngủ kỹ rồi được thả, thế mà ông này chạy tới đánh Thái tử thì bị vua giáng một phát từ thân vương xuống quận vương, chỉ biết khóc lóc chạy về mách vợ. Ngoài ra thì ông bố của nam
Bình luận