Mùa hè năm mười tám tuổi, Thương Nghiễn đã đưa tôi nếm thử trái cấm.
Tôi nén đau, nhưng trong lòng lại thầm vui sướng suốt cả đêm, cứ ngỡ mối tình đơn phương đằng đẵng sáu năm cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.
Cho đến ngày hôm sau, tôi nghe thấy bạn anh ta trêu chọc:
“Ghê nha, được hoa khôi của lớp khai trai cho cơ đấy.”
Tôi có chút ngượng ngùng, định lặng lẽ rời đi.
Nhưng lại nghe thấy giọng Thương Nghiễn hờ hững đáp lại.
“Muốn tán hoa khôi của trường, sợ cô ấy chê tôi non nớt, chưa có kinh nghiệm.”
“Thế nên lấy Thời Vy ra luyện tập kỹ thuật trước.”
Tôi không nói gì, trước thời khắc cuối cùng, lẳng lặng sửa nguyện vọng từ Bắc Kinh sang Quảng Châu.
Bình luận truyện