Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Hiện đại, nữ cường, ngược tâm, HE
Độ dài: 92 chương
Tình trạng: Hoàn edit
____________
Đối với tôi, “Nguyện ước trọn đời” tựa như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Chẳng phải vì có công chúa, hoàng tử, cũng chẳng phải vì có những phép thuật nhiệm màu, mà là vì chính những thông điệp mà nó đem lại. Vốn dĩ không biết thế nào, không biết đi đến đâu nhưng xin hãy cứ tin yêu. Mỗi nhân vật trong truyện đều là những mảnh ghép không hoàn chỉnh bù trừ cho nhau để tạo nên một bức tranh đa chiều về cuộc sống muôn màu.
Bạch Nặc Ngôn là một cô gái mạnh mẽ, mang trong mình vô vàn những suy nghĩ kì quái. Cô luôn phân vân và có những suy nghĩ không đâu, khiến mọi chuyện trong cuộc sống trở nên rắc rối hơn nhiều. Chính vì vậy, tôi đã từng cảm thấy cô gái này sao quá phiền phức. Nhưng càng về sau, ấn tượng của Nặc Ngôn trong tôi lại càng rõ nét hơn, càng khiến tôi phải suy nghĩ nhiều hơn về cô ấy.
Một cô gái từ nhỏ đã không có cha, 15 tuổi mẹ mất, tính tình vừa độc lập, kiên cường nhưng cũng rất xấu xa. Cô không có bạn bè, chẳng phải vì không ai chơi với cô, mà do cô ghét tất cả bọn họ, ghét những ai hạnh phúc hơn cô , ghét những người đối xử tốt với mình, vì cô cho rằng, đó chỉ là sự thanh cao giả tạo.
Trên sân khấu, cô là Ảnh Nhi xinh đẹp, nổi tiếng. Nhưng bước xuống cánh gà, cô chỉ là một Bạch Nặc Ngôn mang trên mình chiếc mặt nạ giả dối. Bất chợt lại thấy cô ấy thật giống cô bé Lọ Lem, sống trong một thế giới đượm màu cổ tích nhưng lại mang theo tâm hồn rất thực tế. Bạch Nặc Ngôn luôn biết rõ bản thân mình là ai. Thế nhưng, khác ở chỗ, cô bé Lọ lem chỉ đánh rơi một chiếc giày thủy tinh ở chỗ hoàng tử, còn Bạch Nặc Ngôn lại đánh mất cả trái tim nơi Trình Nghi Triết.
Là nam chính của truyện, Trình Nghi Triết được xây dựng lên với một hình mẫu lí tưởng, muốn đẹp có, muốn giỏi có, muốn giàu có luôn. Thế nhưng tại sao đối với anh, tôi cảm thấy khá mờ nhạt. Với anh, Bạch Nặc Ngôn chỉ là tình nhân, cho dù bao năm qua, cô là người con gái duy nhất bên cạnh anh. Người mà Trình Nghi Triết theo đuổi là Giang Tang Du.
Tôi không thích Tang Du, cho dù đây là một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện và rất dứt khoát trong tình yêu, yêu là yêu cho dù phải ra đi cũng là đi trong tư thế ngẩng cao đầu. Cô không giống với những nữ phụ trong những câu chuyện khác, luôn âm mưu tranh giành với nữ chính thậm chí còn dùng đến những thủ đoạn ti tiện.Một cô gái lương thiện như thế, sao lại không thích?
Đơn giản vì tôi không thích cách cô ấy vô tư tốt bụng mà nài nỉ Bạch Nặc Ngôn về thăm gia đình cô. Cũng chẳng có gì sai nếu cha cô không phải là cha ruột của Bạch Nặc Ngôn. Để rồi trong những bữa cơm, Nặc Ngôn phải ngồi nhìn gia đình họ hạnh phúc và cảm thấy bản thân thật thừa thãi.
Không phải cô cố ý, cõ lẽ cô cũng chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ của cha con Nặc Ngôn thôi, nhưng dù là gì tôi cũng không thể chấp nhận. Cô ấy tựa như vô tình khơi dậy những nỗi đau thời thơ ấu, những mong ước về một gia đình hoàn chỉnh của Bạch Nặc Ngôn. Tôi thấy đó là sự tàn nhẫn vô hình. Nếu như, chỉ nếu như thôi, đặt Giang Tang Du trong một hoàn cảnh khác, trong một câu chuyện mà không có Bạch Nặc Ngôn, có lẽ Tang Du trong tôi sẽ thuần khiết trọn vẹn, đúng nghĩa hơn.
Bạch Nặc Ngôn thực sự là một nữ chính mâu thuẫn nhất tôi từng gặp. Rõ ràng yêu Trình Nghi Triết đến thế mà cố tỏ rất ham tiền của anh, có lẽ chỉ vì muốn ngụy biện cho tình cảm của bản thân. Luôn muốn người cha đã bỏ rơi mẹ con cô được bình an, hạnh phúc nhưng miệng lại nói ra những lời nói cay nghiệt. Cô ấy là một cô gái luôn mang theo chiếc mặt nạ vụng về. Chỉ cần ai đó để ý gỡ chiếc mặt ấy ra thì một Bạch Nặc Ngôn yếu đuối, cần chở che sẽ hiện ra hoàn toàn.
Nhưng đã chẳng có ai làm vậy. Họ đồng ý với sự giả dối của cô, kể cả Trình Nghi Triết. Đôi lúc tôi giận anh ta, giận anh ta làm tổn thương Nặc Ngôn, giận cái cách anh ta bỏ rơi cô ấy không thương tiếc. Có lẽ vào chính những giây phút ấy, khi mà Nặc Ngôn cảm thấy tổn thương nhất, nam phụ đã xuất hiện và xoa dịu đi nỗi đau của cả Bạch Nặc Ngôn lẫn người đọc.
Đó là Mạnh Tân Duy mang theo một tình yêu cao thượng. Anh luôn ở bên Nặc Ngôn lúc cô ấy yếu đuối nhất, không ai hiểu cô hơn anh và có lẽ cũng chả có ai yêu cô hơn anh. Luôn sẵn sàng một vòng tay chở che cô ấm áp. Tốt đến thế nhưng ngay cả câu nói yêu anh cũng không có cơ hội. Vì anh quá hiểu, từ trước đến giờ Bạch Nặc Ngôn luôn dứt khoát như thế, sợ nói ra cô sẽ lập tức rời xa anh. Chính vì thế chỉ có thể lặng lẽ ở bên.
Tôi đã rất xúc động khi anh nói: “Anh không phải người đàn ông tốt, chẳng qua vì em nghĩ rằng anh là người đàn ông tốt, nên anh đã trở thành một người đàn ông tốt vì em.” Tự dưng cảm thấy Bạch Nặc Ngôn thật may mắn, may mắn vì có Mạnh Tân Duy ở bên, vì có một người đã yêu cô đến thế.
“Nguyện ước trọn đời” có thể không phải bộ truyện xuất sắc nhất của Lục Xu và Bạch Nặc Ngôn cũng không phải nữ chính mà tôi thích nhất nhưng đây lại là người khiến tôi vô cùng ấn tượng. Cô ấy mạnh mẽ, dứt khoát, đã yêu là yêu hết lòng, không do dự, không hối hận nhưng luôn luôn biết giữ cho mình một con đường lui.
Truyện rất hay, cách xử lí tình huống của các nhân vật rất hợp lí và logic, văn phong mượt mà nhưng không bị gò bò, gượng gạo. Tuy nhiên, phần kết thì dường như có chút vội vã, chưa thỏa mãn được tâm trạng người đọc. Nhưng đừng lo lắng, bởi nếu các bạn yêu thích cặp đôi Bạch Nặc Ngôn- Trình Nghi Triết, thì chúng ta còn có thể bắt gặp họ trong bộ truyện “Đường kết hôn không tình yêu” cũng của tác giả Lục Xu luôn.
“Nguyện ước trọn đời” như một lời tâm tình thổn thức, như một nỗi day dứt khôn nguôi thấm vào lòng người đọc. Những mảng màu sáng tối khéo léo đan xen nhau tạo nên một bức tranh tình yêu sinh động, ở đó có nỗi buồn, có đắng cay nhưng cũng có rất nhiều những niềm vui và hạnh phúc. Xin cảm ơn tác giả Lục Xu đã đem đến một tác phẩm hay và cảm động đến thế.
***
Trích đoạn:
“Nếu đau thì phải nói chứ”
Cô lắc đầu:
“Nói ra thì thế nào, người ta cũng chẳng chịu đau thay em được, nhiều nhất thì cũng chỉ nhân đạo mà an ủi vài câu, sau đó em lại sẽ tiếp tục đau, có ý nghĩa gì đâu.”
Đau thì phải nói ra.
Nói ra thì thế nào, người ta cũng chẳng chịu đau thay em được.
Đau thì phải nói ra.
Nói ra thì thế nào, ai sẽ chịu đau thay em đây?
Đau thì phải nói ra.
Nói ra thì thế nào, ai sẽ đau lòng vì em chứ?
Chỉ để mình cô biết, mình cô thừa nhận, không cần bất kỳ ai cần phải biết, để người ta lại cười.Cô lấy tay ôm bụng, dù có đau, cô cũng sẽ nở một nụ cười đẹp hơn tất cả những người ở đây. Trái tim anh như bị xé đôi, ngay khi liveshow kết thúc, Bạch Nặc Ngôn đi về phía hậu trường, mọi người phía sau hậu trường vừa tránh ra, anh đứng lên, liều mạng chạy về hướng ấy.
Ai sẽ đau lòng vì em đây?
Anh sẽ.
Bình luận truyện