Tên tác giả: Bát Nguyệt Trường An.
Thể loại: Hiện đại, Thanh xuân vườn trường, HE.
Tình trạng: Hoàn.
“Có lẽ rất lâu sau này, khi hai đứa trẻ trưởng thành, làm hoàng đế hoặc trở thành chim sơn ca, chúng sẽ hiểu, cảnh đoàn tụ trong mắt người xem chưa chắc là mong muốn của nhân vật trong vở diễn. Có đôi lúc, câu chuyện đẹp nhất là câu chuyện được kể thầm thì trên nhành cây nhỏ, dưới ánh hoàng hôn tím thẫm của buổi chiều tà.”
“Cho nên, chim sơn ca không nhất thiết phải hót ở hoàng cung.”
???? Cảm ơn Bát Nguyệt Trường An, cảm ơn nhóm dịch giả đã mang tới cho mình một câu chuyện thanh xuân đẹp đến thế này.
Mình nói đây là một câu chuyện đẹp không phải vì nó lung linh hoàn mỹ, mà nó đẹp bởi vì đó là một câu chuyện chạm đến cảm xúc của mình, làm mình khóc, làm mình cười cùng các nhân vật.
“Trên con đường rợp bóng cây trong trường, anh đi ngang qua em
Đeo chiếc tai nghe rồi khẽ hát
Dáng vẻ chăm chú
Khiến trái tim em bất chợt khẩn trương
Chúng ta bắt đầu trò chuyện mỗi ngày
Quan tâm tới sự thay đổi của thời tiết
Nhớ cả anh mang giày số bao nhiêu
Yêu có rất nhiều cách để biểu đạt
Không cần phải dùng tới nhẫn hay hoa hồng.”
???? Khi đọc xong những dòng cuối cùng của truyện, mình đã bất chợt nhớ những ca từ của bài hát “Đừng Khách Sáo” do Tô Tinh sáng tác trong chương trình Sing My Song 2015. Những ca từ trong bài hát này thật giống với câu chuyện tình yêu của các nhân vật trong “Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam”.
???? Những chuyện tình kết thúc bởi vì đơn giản là họ không còn yêu nhau nữa. Mình luôn luôn thích những câu chuyện như vậy, không phải vì bất cứ lí do nào khác từ gia đình, từ xã hội, từ sự hiểu lầm. Thịnh Hoài Nam đồng ý chia tay Diệp Triển Nhan bởi vì anh cảm thấy mình không còn yêu cô ấy nữa. Trương Minh Thụy không nhận lời tỏ tình của Hứa Nhất Thanh (cô gái anh từng yêu) bởi vì anh không còn thích cô nữa. Qua Bích chia tay Bách Lệ bởi anh cảm thấy mình yêu Trương Mặc Hàm,...
???? Bác đạp xích lô có nói: “Tôi nghĩ, đời này làm gì có nhiều hiểu lầm đến thế? Đều do con người gây ra mà thôi. Nếu bạn trai cháu và cô bạn gái cũ thực sự yêu đương khăng khít, vậy thì hiểu lầm gì cũng không chia rẽ được. Hiểu lầm cái con khỉ. Hai người đã ở bên nhau rồi thì phải đứng chung một phía, chỉ thẳng vào kẻ gây rối mà chửi, không giải thích rõ thì quyết sống chết luôn chứ.”
Bạn mình từng nói với mình rằng. Hồng Lâu Mộng là tiểu thuyết để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng cậu ấy bởi vì cậu ấy nhận ra rằng: “Những mối quan hệ của con người trong xã hội này không có cái gì là thiên định hết, tất cả đều do con người lựa chọn.”.
Lạc Chỉ cũng từng nói rằng không có sự trùng hợp, khi hai người gặp nhau, một người thốt lên “thật trùng hợp” thì chỉ có người kia mới biết thật ra không trùng hợp tí nào.
???? Lạc Chỉ đến được với Thịnh Hoài Nam là do cô ấy lựa chọn, cô ấy tạo ra cơ hội để mình tiếp cận được người con trai cô ấy thích. Trương Minh Thụy quyết định theo đuổi Lạc Chỉ nên cậu ấy ngày nào cũng đến căn – tin số 3 để mua bánh mỳ, Lạc Dương quen biết với Đinh Thủy Tịnh là do cậu ấy chủ động viết giấy làm quen, Trần Tĩnh trở thành một cặp với Lạc Dương là do cô ấy chủ động tỏ tình. Tất cả những mối nhân duyên trong cuộc đời bạn là do bạn nắm lấy, do bạn lựa chọn, đừng đổ lỗi cho số phận. Như có lần Thịnh Hoài Nam hỏi Lạc Chỉ nếu như lần ấy ở hành lang cậu không quay người chạy đi mà chưa kịp nghe câu hỏi của mình, lúc ấy mình hỏi cậu tên gì, nếu như lúc đó cậu trả lời thì có phải bây giờ câu chuyện của chúng ta sẽ khác không? Lạc Chỉ đã nói rằng “sẽ chẳng có hai chữ “nếu như” đó đâu, biết đâu lúc đó cậu quen mình, nhưng rồi đến năm lớp 12 cậu lại thích Diệp Triển Nhan và cậu lại chia tay mình và đến với cô ấy thì sao?”.
???? Câu chuyện của Lạc Dương và Trần Tĩnh làm mình buồn nhất và cũng trăn trở nhiều nhất. Lạc Chỉ đã có thời gian ngưỡng mộ tình cảm của anh chị mình đến vậy, cô nói rằng, sau bao nhiều thăng trầm, trải qua bao bãi bể nương dâu của cuộc đời mà đến lúc này đây hai người họ vẫn hạnh phúc, vẫn kề vai sát cách bên nhau. Cuộc đời tàn khốc, chúng ta biết điều đó, thế nên thật là hạnh phúc khi mà phát hiện vẫn còn một cặp đôi ở bên nhau bền bỉ đến thế. Trong Nghiệp Đế Vương của tác giả Mị Ngữ Giả có đoạn đối thoại thế này:
“Ca ca, từ khi nào chúng ta lại biến thành thế này? Chẳng lẽ mọi thứ trước kia đều là bọt nước, phu thê tình thâm tương kính như tân mà chúng ta chứng kiến thuở nhỏ cũng là giả dối?”.
“Muội cho rằng phụ thân vốn nên là người thế nào, mẫu thân vốn nên là người như thế nào? Như muội từng nói, họ cũng chỉ là những người phàm tục mà thôi.”.
“A Vũ, đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình đi, huynh và muội hiểu được cha mẹ bao nhiêu?”.
???? Lạc Chỉ chắc cũng biết là mình không hiểu Lạc Dương được bao nhiêu. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều có câu chuyện mà không thể kể cho ai nghe. Lạc Dương có yêu Trần Tĩnh hay không, anh ấy có từng yêu Đinh Thủy Tịnh hay không, câu trả lời chỉ có mỗi anh ấy biết. Lạc Chỉ và chúng ta chỉ biết rằng cuối cùng là anh ấy lựa chọn ở bên cạnh Trần Tĩnh. Khi Đinh Thủy Tịnh bảo Lạc Dương hèn nhát, không dám theo đuổi tình cảm thật sự của mình. Lạc Dương đã nói thế này: “Em có tài như thế, không cam lòng như thế, vì sao không thi vào trường Mỹ thuật? Bởi vì trên đời này không có nhiều chuyện có thể xốc nổi mạo hiểm như vậy. Mọi người đều như nhau cả thôi.”.
???? Mình rất thích Lạc Chỉ, bởi vì cô không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của người khác, Lạc Chỉ biết rằng chỉ có trái tim mỗi người mới tự hiểu rõ điều mình muốn là gì. Mình đã khóc rất nhiều, rất nhiều cho mối quan hệ của Lạc Dương và Trần Tĩnh, có lẽ cũng giống như tâm trạng đau lòng của Lạc Chỉ khi nhận ra mối tình mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay thật sự không hoàn hảo như mình từng nghĩ.
???? Nghe lại từng ca từ của bài hát “Đừng khách sáo” của Tô Tinh làm mình chợt khóc nức nở. Thì ra tình yêu đơn giản đến thế, và cũng ấm áp đến thế. Đó là giây phút Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam cùng ngồi ở hành lang trường học ngắm thành phố về đêm, đó là lúc Thịnh Hoài Nam cúi đầu buộc dây giày cho Lạc Chỉ, đó là lúc hai người cùng leo tường uống bia, đó là lúc Thịnh Hoài Nam cầm kéo khéo léo lấy mác áo ra cho Lạc Chỉ, là lúc cậu ấy ôm từ phía sau, nhẹ nhàng hôn khẽ lên mái tóc.... Đẹp đến độ mình nước mắt lăn dài.
???? Từng nhân vật trong “Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam” làm mình có cảm giác rất chân thật, như là họ đang sống trước mắt mình vậy. Là cô gái luôn tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, kiêu ngạo. Là chàng trai luôn cố gắng là tốt nhất trong mắt mọi người. Lại có cô gái sống ngay thẳng từng phút từng giây. Có người kiên trì với tình cảm một thời gian rất dài, lại có người dễ thích dễ quên. Rất nhiều, rất nhiều câu chuyện cùng được kể song song với nhau.
???? Một lần nữa mình vô cùng cảm ơn nhóm dịch giả đã dịch truyện này. Từng câu, từng chữ được trau chuốt khi chuyển ngữ. Càng đọc bạn sẽ càng thấm, càng cảm thấy lay động lòng người nhờ một phần rất lớn của nhóm dịch giả.
P/s: huhu, viết dài quá thể nên xin phép dừng tay. Thật sự truyện này có quá nhiều thứ để viết, để cảm nhận vì mỗi nhân vật đều có câu chuyện riêng của mình. Tóm lại là truyện vô cùng, vô cùng hay mọi người ạ.
Bình luận truyện