Tại khách sạn suối nước nóng, tôi vô tình gửi ảnh bikini cho oan gia ngõ hẹp Tần Dã.
Đối phương đáp lại ngay lập tức:
[Chơi trừu tượng đấy à?]
[Bớt hài hước đi cô gái, ngực phẳng lì thế kia thì mặc bikini làm gì.]
Tôi chẳng mảy may hay biết, vẫn vui vẻ ngâm mình trong suối nước nóng.
Khi trở về, thấy hàng tá tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, da đầu tôi tê rần.
[Đêm hôm khuya khoắt còn ở khách sạn?]
[Em muốn chết à?]
[Tôi tra ra địa chỉ khách sạn rồi. Một tiếng rưỡi nữa tôi đến, cứ chờ đấy mà chịu trận.]
Tôi còn chưa kịp giải thích thì ngoài cửa đã vang lên giọng của
Tần Dã:
“Mở cửa!”
Bình luận truyện