100 Ngày Giả Vờ Yêu là một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và cũng không kém phần hài hước với những câu thoại vô cùng thật lòng của nam chính.
100 NGÀY GIẢ VỜ YÊU
Tác giả: Trọng Hi
Thể loại: Hiện đại, nữ truy, motif khế ước tình yêu, hoan hỉ oan gia, thẳng nam theo chủ nghĩa độc thân - cô gái cố chấp kiên cường trong tình cảm, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, thâm tình, ấm áp, 1V1, HE.
Độ dài: 71 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Năm 18 tuổi, Ôn Thiển lần đầu gặp Cố Viêm ở buổi phỏng vấn Hội học sinh. Khi ấy, cô vừa từ thị trấn nhỏ lên thành phố để học tập, vốn dĩ không theo kịp cách ăn mặc của người thành phố nên bị người người cười chê. Chỉ có Cố Viêm, lúc đó đang hội trưởng Hội học sinh là kiên nhẫn nghe cô trả lời phỏng vấn, cuối cùng còn đích thân mời cô làm thư ký của mình.
Năm 25 tuổi, Ôn Thiển đã quen biết Cố Viêm được 7 năm. Trong 7 năm đó, anh và cô đã làm bạn với nhau suốt quãng đường đại học, là cùng khởi nghiệp từ đôi bàn tay trắng. Họ mở một shop thiết kế quần áo online, cô phụ trách việc thiết kế, anh thì phụ trách bên mảng tiêu thụ và rồi shop quần áo online mang tên Thiển Thiển ra đời. Công việc kinh doanh có lúc làm ăn phát đạt có khi khó khăn, thất bại, nhưng sau cùng mọi thứ cũng vào guồng, shop nhỏ online Thiển Thiển cũng trở thành công ty thời trang lớn.
7 năm, có rất nhiều việc đã xảy ra nhưng tình cảm mà Ôn Thiển dành cho Cố Viêm vẫn chẳng hề thay đổi.
Nhưng Ôn Thiển biết, cô đặt tình cảm lên sai người.
Cố Viêm là người đi theo chủ nghĩa độc thân, cả đời này không tính toán đến chuyện yêu đương, mà điều này thì bắt nguồn từ gia đình phức tạp của anh.
Thuở nhỏ mẹ mất, ba anh đi lấy vợ mới, không ai quan tâm anh. Năm đó Cố Viêm thi đại học thất thường nên không đậu vào trường tuyến một. Khi đó ba anh đều đặt tâm tư lên người con trai nhỏ mới sinh, cũng không chi một đồng nào cho Cố Viêm học đại học.
Có lẽ vì vậy mà anh mất niềm tin vào tình yêu, mất luôn cả khao khát về một mái ấm của riêng mình, cứ đơn độc một mình mà theo đuổi cái gọi là chủ nghĩa độc thân.
Nhiều khi Ôn Thiển tự hỏi, vì sao mình lại yêu Cố Viêm nhiều như vậy?
Cố Viêm vô vị lại cứng nhắc vô cùng, chưa từng biết nói lời nhẹ nhàng dễ nghe, cũng không hề tinh tế nhạy cảm, bởi tất cả tâm tư của anh đều đặt hết lên việc làm sao để kiếm tiền.
Chắc có lẽ là do ở buổi phỏng vấn Hội học sinh Cố Viêm đã giải vây cho cô, sau đó còn tự mình đề cử cô làm thư ký cho hội trưởng mà không cần phải bắt đầu theo trình tự từ dưới lên.
Chắc có lẽ là do từ xưa đến nay cô vốn rất bình thường, không có kết quả học tập xuất sắc cũng không có tài hoa xuất chúng nhưng lại được anh tin tưởng, trọng dụng.
Hoặc cũng có thể là từ khoảnh khắc cô bị lạc khỏi đoàn tham quan, chỉ có anh đi tìm cô, cõng cô mỗi khi cô mệt nhọc mỏi chân.
Tất cả sự dịu dàng mà Ôn Thiển gặp được, đều do Cố Viêm cho cô.
Thế nên cho dù cô hiểu rõ Cố Viêm sẽ không cho cô được tương lai nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.
Ôn Thiển thua một cách triệt để, nhưng lại không cam lòng buông tay.
“Cố Viêm, chúng ta chơi một trò chơi đi!”
“Trò chơi gì?”
“Chúng ta thử hẹn hò đi, nếu sau một trăm ngày nữa anh vẫn không thích em thì em sẽ rút lui.”
....
Cố Viêm không hiểu vì sao mình lại đồng ý đề nghị hoang đường này của Ôn Thiển.
Có lẽ là vì muốn cho Ôn Thiển hết hy vọng chăng?
Ôn Thiển tốt nhất trên toàn thế giới này phải xứng với người đàn ông tốt nhất trên trái đất này.
Người đàn ông của cô phải là một người anh tuấn đẹp trai, vừa đa tài lại vừa nhiều tiền, chung thuỷ và đầy lòng trách nhiệm, cả đời này chỉ yêu mỗi mình cô. Chứ không phải một người chẳng tin vào cuộc sống hôn nhân như anh.
Từ ngày đồng ý lời đề nghị đó, Ôn Thiển đã ngang ngược bước vào cuộc sống riêng tư của anh. Hai người cứ thế mà bắt đầu một mối quan hệ tình yêu kỳ lạ, là cảm giác lạ lẫm, không quen rồi đến thân thuộc, ấm áp từ những bữa cơm nhà ấm nóng, là khi nhìn thấy nụ cười của cô, như một loại gió xuân dịu dàng thổi đi mọi mệt nhọc lo âu.
Ôn Thiển, cảm ơn em đã dành rất nhiều thời gian ở bên anh.
Tuổi trẻ trước kia, anh đã rất cố chấp, luôn tỏ ra bị tổn thương và không muốn cho mọi người lại gần.
Anh khiến em đau lòng, mơ hồ biết em có tình cảm với anh, nhưng anh lại chưa từng đối mặt. Thậm chí anh còn nghĩ chỉ cần em không phá vỡ lớp màng này thì anh có thể vờ như không biết.
Khi em mạnh dạn phá vỡ, anh vô tình đẩy em ra xa.
Nếu em mạnh mẽ một chút, nói đi là đi, rời khỏi thế giới của anh.
Có lẽ, sau này sẽ không ai có quan hệ gần gũi với anh như thế, sẽ như lúc đầu anh nghĩ, một mình từ từ già đi, không sợ bị ai vứt bỏ nhưng cũng chẳng
Bình luận