Ấm Áp Như Xưa cá nhân mình rất thích phần miêu tả tuổi thơ của đôi trẻ, rất trong sáng, và giàu cảm xúc.
ẤM ÁP NHƯ XƯA
Tác giả: Đinh Tuệ
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, chia xa gặp lại, HE.
Tình trạng: Hoàn edit.
Lần đầu gặp nhau, Hinh Dĩnh là một cô bé 6 tuổi ngây thơ hoạt bát; Kính Thành là cậu bé 9 tuổi trầm lặng khép kín vì di chứng của bệnh bại liệt nên hai chân bị khập khiễng. Gia đình cô dọn về sống cùng chung cư với cậu. Cô bé hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Mọi người liếc nhìn đôi chân cậu, chỉ có cô luôn nhìn thẳng vào mắt cậu.
Người khác nhạo báng thương hại cậu, chỉ có cô bảo vệ quan tâm cậu.
Họ chỉ thấy sự tàn tật và tiếc rẻ cho cậu, riêng cô hiểu đc sự nỗ lực và ngưỡng mộ cậu.
Cô là người đã dắt cậu bước ra thế giới bên ngoài, là người đã cho cậu một tuổi thơ đầy màu sắc như những đứa trẻ bình thường khác.
Tuổi thơ của họ gắn liền với những kỷ niệm cùng nhau trồng cây, đắp người tuyết, ngắm sao băng. Là những buổi trà chiều chuyện trò, vui đùa với nhau. Là khi cô bé đánh nhau với người khác để bênh vực cậu, là lúc cậu đánh bạn học vì nó nói xấu cô. Là những lúc giận hờn, những cuộc chiến tranh lạnh kéo dài khiến hai người đều đau khổ.
10 năm gắn bó vui buồn, hai đứa trẻ lặng lẽ phải lòng nhau. Tình cảm của họ ko còn đơn thuần là tình bạn, là anh trai em gái nữa rồi. Nhưng ko ai dám thổ lộ, cô tưởng cậu có bạn gái, cậu nghĩ cô đã thích người khác.
Phát hiện ra tình cảm của hai người, cha mẹ đôi bên đều tìm cách ngăn cản. Ko muốn Kính Thành lún sâu vào mối tình ko lối thoát này, họ chuyển nhà đến Bắc Kinh. Cậu ko kịp nói lời tạm biệt, chỉ để lại bức thư cho cha mẹ cô nhưng mẹ cô đã xé nó. Tháng nào cậu cũng viết thư cho cô như ko hề biết cô chẳng nhận đc. Cô tuyệt vọng chờ thư của cậu, cậu lại tuyệt vọng chờ đợi hồi âm của cô.
Cậu quay về tìm cô, nhưng nơi đó đã giải tỏa, gia đình cô đã dọn đi nơi khác. Ngay cả gốc cây ngô đồng là nhân chứng tuổi thơ của hai người cũng ko còn nữa.
“Thành Thành đứng ở khu đất trống đó, không kìm được bật khóc thật to. Ngày hôm đó, cậu đã khóc rất lâu, khóc hết nước mắt của sự bi thương và đau đớn suốt cả năm nay, cho tới khi khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng.”
Tuyệt vọng và đau đớn, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cậu quyết định du học để chạy trốn mối tình đau thương này. Còn cô chưa từng từ bỏ hy vọng, cô chờ đợi ba năm để thi vào trường nơi cậu đang học, mong ngày trùng phùng nhưng cậu đã
Bình luận