Bạch Đào Nhầm To Rồi là một câu truyện đáng đọc với văn phong hài hước và phần chuyển ngữ mượt mà.
BẠCH ĐÀO NHẦM TO RỒI
Tác giả: Diệp Phỉ Nhiên
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, cưới trước yêu sau, người đàn ông hoàng kim có tiền có nhan sắc - cô vợ sáng tác truyện tranh mất trí nhớ xinh đẹp đáng yêu, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hài hước, 1vs1, HE
Độ dài: 58 chương + 9 NT
Tình trạng: Hoàn chính văn - đang edit NT - có PASS.
Tôi là Bùi Thời, 26 tuổi, vì không chịu nổi khổ sở của việc xem mắt và vì muốn có được sự ổn trọng đáng tin của người đàn ông có gia đình mà kết hôn theo hợp đồng với Bạch Đào, người phụ nữ mà tôi đã không thể nào hình dung được sự phiền phức cô ấy có thể gây ra cho tôi từ đó đến… suốt cuộc đời.
Vì sao phải cưới Bạch Đào? Hmmm nếu muốn, tôi có thể nói hẳn cả 10 lý do đấy chứ.
Nói thật với lòng thì vì cô ấy phù hợp. Một cô gái xuất thân từ gia đinh có địa vị tương xứng hẳn sẽ có khiếu làm một quý phu nhân an phận tiêu tiền, không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cuộc sống của tôi.
Vì chúng tôi không yêu nhau. Vì không yêu nhau nên sẽ không cần mất thời gian chiều chuộng dỗ dành.
Vì chúng tôi đều có mục đích riêng: để tránh cánh tay dài và những cặp mắt như hổ báo rình mồi của các “bà mối” và để có được tự do cá nhân làm những việc mình muốn.
Và… vì cô ấy đẹp…
Cuộc sống sau khi kết hôn quả thật như tôi hằng mong. Chúng tôi nước sông không phạm nước giếng. Tôi lo việc khởi nghiệp của tôi, cô ấy lo việc sáng tác truyện tranh của cô ấy. Phiền toái nhất với tôi chắc cũng chỉ là đôi lúc người phụ nữ “hiểu chuyện” ấy cũng muốn thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ rồi đăng vài ba mẩu tin nhỏ về “cuộc sống gia đình ân ái hạnh phúc”. Đến từng đấy thì tôi vẫn chịu được.
Tôi thầm nghĩ và thầm hài lòng như thế… cho đến khi người phụ nữ ấy chẳng biết vì lý do gì lại uống say rồi lao vào phòng tôi… nhảy thoát y…
À ừ thì… có lẽ một số chuyện nên nói rõ. Tôi là một người đàn ông sinh lý bình thường, khoẻ mạnh. Uhm… chuyện gì nên đến thì cũng đến...
… Sáng hôm sau, tôi nhận được hẳn 5 hào từ cô vợ hào môn của mình vì sự cống hiến miệt mài cả đêm qua.
Tôi không định nói thêm về những chuyện người lớn này đâu. Một câu nữa thôi. Từ đấy phòng tôi luôn khoá chặt cửa!
Cứ tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa. Tôi lao động, nhận lương và tình nguyện bị tống vào lãnh cung an ổn sống phần đời còn lại thì một ngày nọ, Bùi phu nhân của tôi lại kêu gào đòi ly hôn… Lần đầu tiên người vợ không màng thế sự đấy nhảy dựng lên đòi ly hôn với tôi mà không một lời giải thích.
Không biết là may hay là rủi, khi đã đạt được thỏa thuận ly hôn thì cô ấy lại bị tai nạn xe, tỉnh dậy trong bệnh viện và… nhìn tôi bằng một cặp mắt khác hẳn…
Vợ tôi bị tâm thần rồi!!! Nếu không, làm sao người vừa hôm trước còn lạnh mặt đòi ly hôn, hôm nay đã nhìn tôi bằng ánh mắt có thể bắn ra hàng triệu triệu ngôi sao và trái tim?
Tin tốt nhất là, à, cô ấy an toàn. Và… cô ấy không còn nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Dù sao, công ty tôi cũng đang trong giai đoạn nước rút để niêm yết lên thị trường chứng khoán. Mặc kệ là cô ấy điên thật hay điên giả, không ly hôn vẫn hơn. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Nhưng… cô ấy có thể nào bớt dính người không? Làm ơn đi… mấy thứ ân ái yêu thương trên báo toàn cô ấy tự dựng lên mà? Bây giờ mang ra nhắc lại, diễn lại chẳng phải là đang trừng phạt tôi sao? Đáng lẽ lúc trước không nên để cô ấy tự tung tự tác…
Gì chứ? “Cây đào anh trồng cho em còn không?”
“Còn chứ. Nhưng tối rồi nó cũng cần nghỉ ngơi. Em ngủ đi, anh sẽ đưa em đi xem sau nhé”.
Tôi thông minh thật. Phải bảo trợ lý về nhà cũ trồng một cây đào thôi…
“Em muốn một cây đào ở ngay đây. Lẽ nào trong sân biệt thự của chúng ta không xứng có một cây đào? Không hợp có kết tinh tình yêu của chúng ta sao?”
Cái gì chứ? Kết tinh tình yêu không phải là đứa con à? Tôi lại sinh ra một cây đào sao???
Thôi, không sao. Công ty lớn nhất. Tình cảm của chúng ta, “vẫn ổn”.
“Viên Mục, lập tức thu xếp chuyển một cây đào đến biệt thự tôi ở, nhỏ một chút”.
Ôi… còn đâu những ngày thảnh thơi… Từ dạo đấy, tôi vừa phải bù đầu việc công ty vừa phải hùa theo đối phó những trò ân ái của vợ. Trồng đào, tôi trồng được. Dựng trại, thả diều, nướng thịt, tôi cũng… học được.
Người thông minh như tôi quả là không gì không làm được… còn cái gì làm không được cũng không sao… ai bảo tôi thông minh còn Bạch Đào thì hơi ngốc chứ?
“Ai bảo là anh chở em trên xe đạp? Em nhầm rồi. Là em chở anh”.
Nhưng… cô gái này dù ngốc, dù dính người mà cũng thật kỳ lạ là tôi lại không khó chịu!!! Chẳng hiểu vì sao tôi lại chấp nhận tăng ca điên cuồng để giành ra cuối tuần đi dầm mưa, đi thả con diều chướng khí mãi không chịu bay, đi nướng thịt cho ai đó ăn. Rồi sau một ngày mệt nhoài lại ngủ trong cái lều ở giữa công viên cùng bầy muỗi và một “quả đào nhỏ”. Tôi còn chấp nhận dẫn theo một cái đuôi nhỏ đi làm. Tôi sẵn sàng giải quyết mọi rắc rối liên quan đến ai đó mà không một lời thắc mắc.
Vì sao xuất phát từ một cuộc hôn nhân không tình yêu, một đêm say làm loạn mà bây giờ tim tôi lại đập loạn nhịp khi nghe ai đó nũng nịu mè nheo, khi ai đó tiến đến gần và đặt nụ hôn lên môi?
Vì sao tôi trách cô ấy bám người rồi lại bất chợt hụt hẫng khi chiếc bàn làm việc ấy vắng người; bất chợt cô đơn khi ánh mắt đưa tình ấy không còn chiếu tướng tôi từ bên ngoài phòng làm việc? Tại sao tôi lại khó chịu khi cô ấy gắp thức ăn cho người khác và lại vội vàng đỡ ly rượu mời mà cô ấy đã đưa đến bên môi?
Bạch Đào trong vô thức đã trở thành một sự tồn tại không thể thay thế trong lòng tôi. Cô ấy va vào đời tôi từ lần sinh nhật năm năm trước, khi vì ghét em gái tôi - Bùi Phi mà cả gan leo rào phóng vào sân nhà tôi dùng loa tỏ tình, rồi lại bị chó rượt, tức đến mắng người sa sả. (Mọi người cứ chứng kiến cảnh cô ấy và Bùi Phi đánh nhau thì sẽ hiểu thâm thù đại hận cỡ nào đến quyết cưa đổ anh trai của “kẻ thù” để rửa thù trút hận).
Năm năm sau, người con gái ấy vẫn sợ chó, nhưng vì tặng chó cho tôi vào sinh nhật mà không tiếc gặp bác sĩ tâm lý để điều trị. Rốt cuộc không
Bình luận