Bến Hoang của Kim Bính là một câu truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé
BẾN HOANG
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Hiện đại, thực tế, triết lý nhân sinh, cách hành xử trong xã hội, nam yêu thầm, nhân duyên gặp gỡ, #SỦNG_NGỌT, thâm tình, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 78 chương
Tình trạng: Hoàn dịch.
Một ngày, Lâm Ôn hỏi Chu Lễ:
“Anh cảm thấy đời người phiền não nhất là cái gì?”
“Tiền.”
Vì tiền, cho nên mẹ anh mới không chịu nổi cuộc sống bình thường bên cạnh cha anh, rời bỏ anh để đi tìm sự xa hoa.
Vì tiền, cho nên cha anh mới cảm thấy không phục, bất chấp hậu quả, liều mạng kiếm tiền hy vọng tái hợp, cuối cùng phải ở tù.
Vì tiền khiến cho anh chịu cảnh gia đình ly tán, cho nên anh mới lao đầu vào kiếm tiền, không muốn để nó trở thành phiền não nữa.
“Vậy còn em?”
“Người.”
Vì lòng người phức tạp, cho nên dù cho em không làm gì cả, vẫn bị nữ sinh xa lánh tẩy chay chỉ vì được nhiều nam sinh yêu thích.
Vì lòng người phức tạp, cho nên dù được ba mẹ vô cùng thương yêu, em vẫn không biết có phải là vì họ đang tìm kiếm bóng dáng người con đã mất thông qua em hay không.
Vì lòng người phức tạp, cho nên…
Dù em biết là người đó có lỗi với em, vẫn muốn nói chuyện một cách rõ ràng rồi mới kết thúc.
Dù em biết anh rất tốt, rất ưu tú, nhưng vẫn không thể chấp nhận việc đến với bạn thân của bạn trai cũ.
Và, dù em đã thật lòng rung động với anh, em vẫn phải từ chối…
Lâm Ôn không thích những chuyện phức tạp, cô cố gắng điều chỉnh mọi thứ xung quanh cô về mức đơn giản nhất có thể. Lúc nhỏ đi học cũng vậy, mà bây giờ trưởng thành đi làm cũng vậy. Học tập đơn giản, không kết bạn. Tới tuổi thì quen bạn trai, không cần tiêu chuẩn, đơn giản thấy được là được. Cho nên cô mới quen Nhậm Tái Bân.
Anh ta thanh nhã ưu tú, cũng hiền lành, Lâm Ôn cảm thấy bản thân xinh đẹp dịu dàng, có lẽ là hợp. Nếu có gì đó chưa hợp, cô sẽ cố gắng điều chỉnh, có điều, người kia không cảm thấy như vậy. Anh ta thích Lâm Ôn là thật, nhưng quen nhau 3 năm, tình cảm cứ bình đạm nhàm chán như vậy, anh ta chịu không nổi. Nhưng mà Lâm Ôn lại không có lỗi gì để anh ta bới móc, chỉ có thể mượn một lý do ấu trĩ để rời đi, bặt vô âm tín.
Có lẽ, Lâm Ôn đoán được lý do, nhưng tiềm thức ăn sâu nhiều năm, cô không muốn mọi chuyện phức tạp. Nếu không vừa ý, nói chia tay là được. Nhưng không nói gì mà bỏ đi như vậy, bảo cô phải làm sao?
Tìm anh ta không được, thì tìm bạn anh ta. Trong đám bạn thân anh ta, bao gồm Chu Lễ.
Tiếc thay, không ai biết anh ta ở đâu cả. Nhưng mà quen nhau nhiều năm, có lẽ Lâm Ôn thực sự để lại ấn tượng quá tốt cho người khác, khiến cho đám bạn của anh ta cảm thấy áy náy thay cho bạn mình, chăm sóc và quan tâm cô thật chu đáo.
Nhiều người quan tâm, nhưng một người có lòng riêng.
Trước kia thỉnh thoảng gặp nhau khi tụ họp, Lâm Ôn cũng không quá để ý, nhưng từ khi Nhậm Tái Bân mất tích, cơ duyên gặp gỡ của cô và Chu Lễ tăng lên khá nhiều. Khi thì gặp mặt chung cả đám, bàn kế sách ‘trả thù’ cho cô, khi thì chỉ có hai người tình cờ hữu ý. Chu Lễ không làm gì cả, thật sự đơn thuần là quan tâm cô mà thôi.
Lâm Ôn thích đơn giản, nhưng không có nghĩa là cô hời hợt. Những việc mà Chu Lễ làm, đám bạn có thể không thấy, nhưng không qua mắt được cô. Ngay khi nhận thức được vấn đề, Lâm Ôn lập tức đề phòng. Cô không muốn mình đứng giữa hai người đàn ông, họ lại còn là bạn tốt của nhau. Việc như thế, cô làm không được.
Chu Lễ cũng không nói gì, anh biết cô tránh anh, nhưng mà…
“Em nói em không chấp nhận, là bởi vì sợ phá hỏng mối quan hệ giữa bọn anh.”
“Em nói em không chấp nhận, là bởi vì sợ bạn bè xấu hổ.”
“Nhưng từ đầu tới cuối, em không nói là em không thích anh.”
Điểm mấu chốt của Lâm Ôn bị vạch trần không chút thương tiếc. Nhưng Chu Lễ là người như vậy đấy, cuộc đời anh phức tạp, nhưng lại muốn xử lý mọi chuyện thật đơn giản. Anh thích cô, cô cũng thích anh, vậy là được.
Những điều Lâm Ôn lo lắng, không phải anh không biết, nhưng anh sẵn sàng dẹp bỏ chướng ngại cho cô. Trong suốt 3 năm cô quen bạn trai, anh đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi, bởi vì anh tin rằng, chỉ cần cô nhận ra anh, thì nhất định mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
Nhưng lần đầu tiên gặp lại sau 6 năm, cô lại không biết. Có lẽ diện mạo của anh đã thay đổi, cũng có lẽ, ấn tượng mà anh để lại cho cô năm đó quá mờ nhạt. Ai mà biết được.
Cho nên Chu Lễ chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, không
Bình luận