Bệnh Viện Phi Nhân Loại của Phượng Cửu An là một bộ truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé
BỆNH VIỆN PHI NHÂN LOẠI
Tác giả: Phượng Cửu An
Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, nữ bác sĩ xinh đẹp giỏi giang là người truyền thừa ngàn năm của tứ đại gia tộc x đại hồ ly bát vĩ ngàn tuổi năng lực lại đáng yêu, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nam nữ cường, nhẹ nhàng hài hước, HE
Độ dài: 98 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Ở Khải Minh có bệnh viện cổ Côn Lôn, bệnh nhân chỉ đăng ký ở sảnh Đông. Còn về phía Tây, phần lớn không người nào biết đến, vì nơi đó vốn để khám chữa cho những thứ không phải ‘người’.
Thế kỷ 21 hiện đại, dưới sự cai quản nghiêm khắc của chính phủ người - yêu, sinh vật phi nhân loại hằng ngày chung sống hòa bình với nhân loại dưới lớp vỏ bọc loài người.
Viện Côn Lôn đằng Tây, truyền thừa ngàn năm, có bốn dòng họ Hải - Kiều - Tôn - Mai được xưng tứ đại gia tộc, chuyên trị các chứng bệnh kỳ dị, y học hiện đại không có cách nào giải thích.
Trải qua khói lửa chiến tranh, sinh lão bệnh tử, tứ đại gia tộc chỉ còn một người thừa kế duy nhất, đó là Hải Xuy Sa, nữ bác sĩ chính của Tây Côn Lôn. Hải Xuy Sa xinh đẹp thời thượng không giống một bác sĩ, nhưng toát ra khí chất mạnh mẽ khiến người ta tin tưởng cô có thể chữa được tất cả bệnh tật.
Cô vốn là một linh hồn tự do, đam mê nghệ thuật, với cô, vẽ chính là một cách thể hiện cảm xúc, thể hiện suy nghĩ và hoài bão tốt nhất. Thế nhưng khi ba mẹ không may qua đời, cô chẳng còn tìm lại được đam mê ấy nữa, ‘thiên mệnh’ của cô là nối dõi hai dòng máu Kiều - Hải đang chảy trong người.
Hải Xuy Sa vẫn hay sử dụng chiêu thức “Tế cô dâu” gia truyền khi chữa bệnh, ấy thế mà một đêm nọ, cô lại vô tình đào được một ‘mỹ hồ ly’ ngủ say đã trăm năm.
Ngàn năm trước, đại hồ ly chưa có tên, nhưng vì anh quá đẹp, vẻ đẹp kỳ lạ không làm người chán ghét, ngược lại còn say mê như được rửa mắt, nên được gọi là Di Quang. Di Quang mất trí nhớ, anh chỉ nhớ viện Tây Côn Lôn đang dựng trên miếu hồ ly của mình, trên người lại còn chằng chịt vết thương. Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, anh còn đen đủi đến mức bị tình nghi là nghi phạm cấp S, ‘được’ tổng bộ điều tra dõi mắt hằng ngày.
Trong những ngày tháng ở cùng Di Quang, Hải Xuy Sa nhanh chóng kết luận anh bị oan. Bởi một con hồ ly gương mặt hiền từ, có khí chất siêu phàm thoát tục, thuần tịnh không tạp chất, ngày ngày lấy giúp người làm vui, đến kiến cũng không nỡ hại như anh, sao có thể là hung thủ gây nên cái chết của hơn trăm mạng người? Có kẻ đại gian đại ác nào lại không chần chừ dứt cả hồn phách, chia nửa cái mạng của mình để ‘hồi sinh’ cho cô? Vì vậy, Hải Xuy Sa ôm lòng quyết tâm tìm ra chân tướng, bắt giữ hung thủ thật còn đang nhởn nhơ để rửa sạch tội danh cho Di Quang.
Đối với Hải Xuy Sa, thành công chỉ là vui sướng ngắn ngủi, cảm giác thất bại trước những chứng bệnh không thể trị liệu mới là vĩnh viễn. Cô đau lòng cho những phương thức y thuật muôn màu đột nhiên bị thất truyền, cảm thấy bất lực trước những căn bệnh quái ác không thể tìm ra cách đột phá.
Hải Xuy Sa nghĩ mình căn bản chỉ là một người bình thường kế thừa chút năng lực nhạt nhòa từ bố mẹ, sao có thể gánh nổi trọng trách lớn trên lưng. Nhưng cô chẳng thể nói cảm nhận này ra thành lời, vì hoàn toàn không ai lắng nghe cô, không ai có thể hiểu.
Mãi cho đến khi đại hồ ly xuất hiện.
Giống như Hải Xuy Sa tin tưởng Di Quang trong sạch, anh cũng một lòng tin tưởng vào khả năng của cô, toàn lực công nhận cô là người có lĩnh ngộ cực kỳ cao. Đại hồ ly kiên nhẫn, tỉ mỉ chỉ dạy Hải Xuy Sa từ từ khám phá ra những năng lực ẩn giấu của bản thân, đưa cô đi đúng con đường phát triển thiên phú dị bẩm ngủ đông trong mình.
Trò giỏi nhờ thầy, Hải Xuy Sa được Di Quang truyền cảm hứng, cộng với việc quen tay hay làm, y thuật và kỹ năng bí truyền của cô ngày càng thành thục, chỉ đi thôi cũng toát ra hương thơm chữa lành. Đỡ được một áp lực, nhưng vẫn còn áp lực lớn hơn nữa tồn tại.
Tại sao một hồ ly đại danh đỉnh đỉnh như Di Quang, vô số đại yêu, đại tiên đã từng gặp chỉ nhớ được anh là bát vĩ hồ chữa được bách bệnh, nhìn thấu tương lai quá khứ, mà không sót lại một chút ấn tượng nào khác. Phải chăng chỉ là quy luật của thời gian, càng sống lâu càng quên nhiều? Vết thương chú thuật nặng nề trên người anh từ đâu mà có? Liệu cái chết của những đối
Bình luận