Review Truyện Chẳng Thể Buông Tay Em



Chẳng Thể Buông Tay Em của Hứa Quân Tam Sinh là một bộ truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc và cảm nhận nó nhé !


CHẲNG THỂ BUÔNG TAY EM


Tác giả: Hứa Quân Tam Sinh
Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, nữ chính tự lập tự cường quyến rũ siêu A - đàn anh tuấn tú lạnh lùng cao ngạo cấm dục trước mặt người khác, sau lưng là chó săn ngang tàng, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 79 chương
Tình trạng: Hoàn cv - chưa edit.
Giới thiệu:
Trong phòng thí nghiệm, các sinh viên nam đều đang bàn tán về đàn em Thời Vi vừa mới đến. 
Nói cô xinh đẹp đến mức giống như yêu tinh, con ngươi đặc biệt quyến rũ người khác. 
Đàn anh Mục Thần xưa nay không tham gia kiểu bàn tán như thế này, giờ đây lại đột nhiên lên tiếng. 
Giọng nói của anh bình tĩnh và thờ ơ: "Ỷ đẹp mà kiêu, hùng hổ doạ người."   
Mọi người lập tức im lặng, chỉ xem như anh không thích kiểu người xinh đẹp diễm lệ như thế này. 
Nhưng không biết, ở trong góc dưới cầu thang.
Là Mục Thần đang khóa kín Thời Vi kiên cường vào lòng, hôn cô hết lần này đến lần khác.
Anh khàn giọng thầm thì bên tai cô.
"Thời Vi, em đừng nhìn người đàn ông khác. Trong mắt em, chỉ có thể có anh."
Vở kịch nhỏ:
Tâm trạng Thời Vi không vui, hơi muốn hút thuốc. 
Cô cúi đầu châm thuốc, thuốc còn chưa đưa đến môi. 
Người đàn ông bên cạnh đã lưu loát giật điếu thuốc, cắn giữ: "Anh hút thay em." 
Thời Vi dời ánh mắt: "Anh làm như vầy thì tính là gì? Cũng đâu phải là em hút."
Giây tiếp theo, nụ hôn vươn mùi thuốc lá bỗng dưng rơi trên đôi môi cô, lạnh và mềm nhẹ.
Mục Thần áp sát bên tai cô, nhỏ giọng hỏi --- 
“Vậy thế này có tính không?"
# Yêu em sẽ nghiện, mà anh, chẳng thể buông tay#
Chỉ cần là em.
Tôi gặp bao nhiêu lần thì thất thủ bấy nhiêu lần —— Mục Thần.
***
Lần đầu tất cả mọi người cùng gặp gỡ, bạn bè đã ái ngại thay cho Thời Vi khi đàn anh Mục Thần tỏ thái độ bài xích cô, nhưng ái ngại thì có được gì chứ. Mục Thần là đại thần của trường đại học, là đóa hoa thanh cao bao cô gái trong trường mơ tưởng, nếu được chọn về phe, đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Mục Thần.
Mục Thần ngạo nghễ nhướng ánh mắt đầy xem thường về phía Thời Vi, với người ngoài đơn thuần là cái nhìn lạnh nhạt, nhưng với Thời Vi nó không khác gì mũi tên nhọn, từng chiếc thay phiên nhau chọc đau da thịt cô. Thời Vi không sợ, có là gì chứ, anh chán ghét cô cũng đành chịu, dẫu sao mối quan hệ vốn chưa từng đưa ra ngoài ánh sáng của bọn họ cũng đã c hết yểu từ bốn năm trước, vào cái ngày cô nói với anh bằng những câu từ tàn nhẫn, phủ nhận mọi tình cảm của anh.
Hai con người họ, người này thông minh hơn người kia một bậc, thế nhưng trong chuyện tình cảm, thông minh thì có ích gì? Khi một người tự ti tin vào lời xằng bậy từ miệng một người khác, để rồi chính tay Thời Vi đã hủy hoại một hạt giống tình yêu đang dần nảy nở?
Người ta vẫn có câu “xa mặt cách lòng”, vậy mà Thời Vi không nhìn thấy Mục Thần đằng đẵng bốn năm, ấy thế mà chỉ trong một buổi chiều, thoáng nhìn thấy anh tỏ vẻ dịu dàng với một cô gái khác, Thời Vi lại sinh lòng ghen tức, bởi bản tính chiếm hữu, cô muốn tất thảy dịu dàng của Mục Thần chỉ thuộc về riêng mình cô, chỉ muốn đôi mắt anh chỉ nhìn duy nhất một mình cô. Thời Vi nhung nhớ cái ấm áp trong vòng tay Mục Thần, nhưng lằn ranh ngăn cách đã vạch từ bốn năm trước, ai sẽ can đảm xóa bỏ và bước qua?
*
Thời Vi xinh đẹp, nét đẹp lộng lẫy khiến người ta sinh lòng đố kị một cách khó hiểu, mặc kệ có từng tiếp xúc với cô hay không, đời mà, nào ai xoay chuyển được suy nghĩ của người khác về mình chứ? Thời Vi đành chịu, từ bé cô sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ cực kỳ nặng, cả quãng đời thơ ấu của cô là những trận khóc lớn vì ấm ức, bởi bố mẹ luôn thiên vị cho em trai, phàm là đồ vật phải phân chia, em trai sẽ luôn có phần tốt và nhiều nhất, phần thiệt thòi hoặc không có gì cả luôn luôn là Thời Vi. 
Đã từng lên tiếng, đã từng đứng lên phản bác, đã từng tuyệt vọng, lâu dần Thời Vi biến điều bất công thành mặc định, chỉ duy nhất một lần, là ngày sinh nhật của cô, điều thần kỳ đã hiển hiện.
Mục Thần là bạn học được chuyển đến lớp của Thời Vi, lần gặp mặt đầu tiên, giữa hai người họ là sự cục cằn và cạnh khóe, chả sao cả, về sau không va vào nhau thì sẽ ổn thôi. Chẳng qua, suy nghĩ đơn giản ấy lại khó thực hiện, trong tất cả những lần Thời Vi chật vật, đều có sự xuất hiện của Mục Thần, điều kì lạ là vào lúc cô khổ sở đến thế, Mục Thần lại không hề ghét bỏ hay tỏ vẻ gây hấn với cô, vẫn là lời lẽ thô kệch đó, nhưng chẳng hiểu sao Thời Vi lại cảm giác được hơi ấm của sự quan tâm, năm mười bảy tuổi đó, lần đầu tiên Thời Vi biết “sự chăm sóc” và “yêu thương” có hình dáng như thế nào.
Những tưởng khung cảnh tươi đẹp ấy sẽ kéo dài mãi mãi, thì như một sự nhắc nhở, bên tai Thời Vi vang lên những lời vu vạ và liếc xéo, dường như sự êm ả mãi mãi là điều xa xỉ với một cô gái lỡ mang nhan sắc như cô, họ ganh ghét, đố kị với cô, trong mắt họ, hình ảnh cô gái nghèo hèn gia cảnh kém cỏi như cô có được sự chăm

sóc của Mục Thần là điều phi lý không thể chấp nhận. 
Ở bất kỳ một mối quan hệ nào cũng vậy, sự tin tưởng là điều quan trọng tối cao, nếu một trong hai thiếu đi sự tin tưởng, thì việc bị người khác phá hoại có lẽ là một điều hiển nhiên khó tránh được. Mười bảy tuổi, Thời Vi vừa nếm mật ngọt chưa bao lâu thì cũng tự kết thúc tất cả, là mù quáng hay ngu muội tất cả đều không còn ý nghĩa, bởi ở thời điểm đó, sự tự ti và lo được lo mất ăn mòn lí trí, Thời Vi làm gì còn có khả năng nhìn nhận sáng suốt.
Thời gian bốn năm, hơn một nghìn ngày trôi qua, nhưng tâm hồn Thời Vi chưa một lần có cảm giác đủ đầy, xung quanh cô có biết bao người con trai vì si mê nhan sắc cô cũng có, mà bị sự thông minh và nét hoang dã của cô hấp dẫn cũng không thiếu, nhưng chưa một ai có thể mang đến sự ấm áp và đặc biệt là mùi hương Thời Vi từng ghi nhớ của thuở mười bảy đó. Mùi hương hoa cỏ nam tính, vương vấn bám víu trong kí ức của cô, dù phần lớn thời gian Thời Vi giỏi che khuất nó. Nhưng một khi được khơi gợi, mùi hương ấy kích thích tâm hồn cô, khiến Thời Vi phải tìm về kí ức của năm xưa, để rồi con tim cô lại lần nữa xao động, hoặc có thể nó vốn chỉ xao động với mình Mục Thần.
*
Một câu chuyện gương vỡ lại lành mang nhiều tình tiết cẩu huyết, một Thời Vi có xuất thân kém cỏi, gia đình không xuất sắc lại nặng truyền thống, bởi một gia đình “kiểu mẫu” là thế nên từ bé Thời Vi đã sinh lòng nghi kị và đầy tự ti. Một người sống mãi với sự bất công và thiếu thốn tình thương, thì khi nhận được tình cảm từ một người khác, Thời Vi sinh ra sự sợ hãi âu cũng là lẽ tất nhiên.
Mục Thần được khắc họa sơ sài qua vài câu chữ nhưng người ta nhanh chóng hình dung ra bóng dáng một anh chàng điển trai, miệng nói lời khô khan nhưng hành động lại muôn phần dịu dàng. Suốt quá trình từ lúc quen biết Thời Vi cho đến khi bị cô hiểu lầm dẫn tới chia tay, Mục Thần vẫn một mực là chàng trai si tình tới đáng thương. Ngày bị cô nói lời tàn nhẫn để cắt đứt, Mục Thần vốn đã mua một cặp nhẫn, háo hức được cùng cô công khai ở bên nhau, lúc Thời Vi quay người bỏ đi, cô nào hay biết cả đêm hôm ấy, ở bên ngoài nhà, Mục Thần tay cầm món quà lẳng lặng chờ cô… 
Tuy mang tình tiết cẩu huyết khiến người ta dễ dàng cảm thán, nhưng tựu chung vẫn là một câu chuyện tình yêu xúc động, có một Thời Vì từng sai lầm của tuổi trẻ, ân hận vì chuyện quá khứ mà một lòng “bám riết” lấy Mục Thần để lại lần nữa yêu thương anh. Một Mục Thần thì giỏi nhất là “ngoài lạnh trong nóng”, bản tính “chó săn” thấm nhuần trong máu nên dẫu quá trình quay lại của hai người khá gập ghềnh nhưng kết quả vẫn là một anh người yêu mười điểm.
Từ bài học của bốn năm trước, họ học được cách tin tưởng nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, san sẻ tất thảy những niềm vui và nỗi buồn. Câu chuyện tình yêu khởi đầu có chút đắng, nhưng đảm bảo về cuối bạn sẽ nếm đủ ngọt ngào.

Advertisement

Bình luận