Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé là một câu chuyện hài hước, thú vị, nhân vật cực kỳ đáng yêu, mang hơi thở của tình yêu, thanh xuân. Tình tiết đơn giản, rõ ràng, cấu trúc truyện mạch lạc, có logic, không cố tình bôi đen hay buff bất kỳ ai, phù hợp cho bất kỳ ai đang tìm kiếm một câu chuyện sủng, ngọt ngào, nhây, bựa.
Tác giả: Nhất Hồ Nhiệt Thủy
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, oan gia, nam thần (kinh) yêu màu hồng miệng tiện x nữ học tra ngực lớn thích que cay, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hài hước, HE
Độ dài: 65 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Câu chuyện của bọn họ bắt đầu vào một ngày đầu thu của học kỳ 1 lớp 11. Kỳ Lưu Hỏa nghe nói sắp có bạn mới chuyển đến, mà cô lại cực kỳ có thiện cảm với tên của bạn cùng bàn “tương lai” này. Diệp Thành, chỉ nghe tên thôi đã cảm nhận được khí chất văn nhã, thư sinh, học thức đầy mình. Cộng thêm nguyên lý “học sinh chuyển trường luôn là học bá” khiến Kỳ Lưu Hỏa cực kỳ tin tưởng vào giả định bản thân sắp được ngồi cạnh một nam thần.
Còn về phần Diệp Thành, lúc vừa bước vào lớp học mới này, anh đã ngay lập tức chú ý đến Kỳ Lưu Hỏa, bởi vì cô là người trắng nhất trong đám bạn học, nhìn vừa yên tĩnh lại dịu dàng, cực kỳ hợp với hình tượng “nữ học bá” trong suy nghĩ của anh.
Thế là, hai kẻ học tra tự ngộ nhận về trình độ của đối phương, rất ăn ý trở thành bạn cùng bàn.
Nhưng lại vào một ngày mùa thu nào đó, khi còn chưa đầy một tháng ngồi chung, Kỳ Lưu Hỏa bắt gặp Diệp Thành cúi sát mặt vào bàn học ăn vụng que cay, vừa ăn vừa hỏi cô: “Cậu có thiện cảm với con người tớ? Vậy cậu có muốn ăn không, chỉ còn một que cuối cùng nữa thôi.”
Kỳ Lưu Hỏa đang đói đến mức bụng dạ kêu vang: “Mau bỏ que cay ra, đừng để dính vào sách bài tập của tớ, cảm ơn.”
Diệp Thành sinh ra chỉ để làm nhục hai từ văn nhã.
Kết quả thi giữa kỳ lần đầu tiên được công bố, lần này Kỳ Lưu Hỏa đã tiến bộ, không còn xếp hạng chót nữa mà nhảy lên vị trí số 2 đếm ngược từ dưới lên. Còn cái người vinh quang thay thế vị trí lúc trước của cô chính là Diệp Thành.
Cũng chính từ ngày hôm đó, hình tượng nam thần cùng khí chất thanh cao ấy giống như băng tan, ầm ầm rớt khỏi người Diệp Thành. (
Một nam thần có thể ngủ đến mức chảy nước miếng trong giờ học sao?
Một học bá có thể không đọc thuộc nổi một bài thơ sao?
Tất nhiên là không rồi. Chỉ có một nam thần kinh mới có thể làm được những điều đó.
Ở chung lâu ngày, Kỳ Lưu Hỏa phát hiện, tên nhóc Diệp Thành kia không chỉ không hề văn nhã, lại còn lưu manh suốt ngày đùa giỡn. Ngày nào miệng anh không thốt ra mấy lời bại hoại để trêu chọc cô thì anh không thể chịu nổi. Càng đáng sợ hơn là, có một ngày, tên nam thần kinh kia lại còn đòi theo đuổi cô.
Nếu không muốn bị Diệp Thành theo đuổi… phải chăm chỉ học tập. Bởi vì hai người bọn họ đã cùng ký vào một bản hiệp ước, chỉ cần trong các kỳ khảo sát nếu thành tích của Diệp Thành cao hơn Kỳ Lưu Hỏa thì cô phải đồng ý làm bạn gái của anh.
Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy run sợ. Nếu bản thân không tiến bộ, sau này cô chỉ có thể ở bên một tên nhóc đã từng đạt hạng bét thôi sao.
Diệp Thành lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Chỉ cần bản thân anh cố gắng, chắc chắn sẽ theo đuổi được cô nhóc kia.
Vậy là,
Một bản hiệp ước.
Hai học tra.
Cùng nhau nắm tay chạy về phía trước.
Mặc dù quá trình chạy này cũng không dễ dàng, còn rất nhiều lần bị vấp ngã. Thế nhưng, bởi vì nỗ lực cùng kiên trì, bọn họ đã có thể cùng nhau đi đến điểm cuối cùng.
Nhưng…
Trọng điểm là… thành tích của Kỳ Lưu Hỏa vẫn luôn cao hơn Diệp Thành. Cũng có nghĩa là hiệp ước không có hiệu lực, anh không thể danh chính ngôn thuận trở thành “bạn trai chính thức” của bạn học Lưu Hỏa.
Cũng may là, lúc lập hiệp ước Diệp Thành thông minh bỏ thêm vào một điều kiện nhỏ, khiến cô nàng học tra kia không thể chạy thoát khỏi sự đẹp trai “văn nhã” của mình.
Cho đến rất lâu sau này, khi Kỳ Lưu Hỏa đã trở thành học bá, còn Diệp Thành cuối cùng cũng quay lại được vị trí “nam thần” của mình, anh vẫn không ngừng tự tay phá hủy hình tượng trong mắt cô.
Lúc mới quen.
Kỳ Lưu Hỏa: “Bạn học Diệp, câu có thể kiềm chế bản thân một chút được không?”
Diệp Thành: “Không được.”
Nhiều năm sau.
Vẫn là Kỳ Lưu Hỏa: “Diệp tiên sinh, anh có thể kiềm chế bản thân một chút được không?”
Diệp Thành: “Kiềm chế cái gì, em là vợ của anh cơ mà.”
Bởi vì ở bên em, anh có thể thoải mái là chính mình, lộ ra những mặt chân thật nhất, không cần che giấu. Bởi vì anh biết, từ niên thiếu cho đến khi trưởng thành, từ trưởng thành cho đến khi già yếu, luôn có em ở bên cạnh bao dung an ủi, nắm tay anh qua hết năm rộng tháng dài.
***
Thực ra thì, cái hố này chỉ cần dùng một câu tóm gọn, chính là: Đây là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, ngốc nghếch của hai kẻ học tra cùng nhau phấn đấu.
Kỳ Lưu Hỏa, cái tên khiến cho người ta nghĩ đến tháng bảy nóng như lửa, sau đó tự động quy chụp con người cô thuộc về kiểu nóng nảy, hấp tấp và nhiệt tình.
Nhưng thật ra, Hỏa ở đây là “thất nguyệt lưu hỏa”*, mặt trời chuyển về phía Tây, thời tiết chuyển mát mẻ. Cũng giống như con người cô, trầm tính, có chút nhút nhát, luôn mơ màng trong thế giới của riêng mình.
Sau khi ba mẹ ly hôn, Kỳ Lưu Hỏa theo mẹ chuyển đến sống trong nhà ba dượng. Nhưng cô luôn cảm thấy mình chỉ là một thứ thừa thãi ở nơi đó, cô muốn thoát ra, lại không biết bắt đầu từ đâu, cứ luôn mơ hồ không xác định.
Kỳ Lưu Hỏa có sự sùng bái đặc biệt với những người học giỏi. Cũng bởi vì thế mới có chuyện “yêu sớm” với anh trai nhà hàng xóm, người đốc thúc, giúp đỡ cô thi đỗ vào trường cấp ba hiện tại. Thế nhưng, tình đầu như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Anh trai hàng xóm lên đại học quen được người mới nhiệt tình hơn cô, thế là bọn họ chia tay.
Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy không sao cả.
Bình luận