Đánh Cắp Trái Tim Anh có văn phong nhẹ nhàng, câu chữ hấp dẫn, len lỏi vào từng cảm xúc, Dung Quang đã xuất sắc dẫn dắt độc giả vào câu chuyện của mình
ĐÁNH CẮP TRÁI TIM ANH.
Tác giả: Dung Quang.
Thể loại: Hiện đại, từ đại học đến áo cưới, #gương_vỡ_lại_lành, nữ cường, có ngọt có ngược, HE.
CP: Con cưng của trời x Thiếu nữ cao nguyên.
Tình trạng: Đã xuất bản.
GIỚI THIỆU:
Có cô gái nào mà lại như Lộ Tri Ý. Da sao mà đen đúa, hai vệt má hồng cao nguyên thì đậm đà, quần áo sao mà quê mùa, tóc lại còn để đầu đinh. Xem kìa, tóc anh hình như còn dài hơn tóc cô, da anh đến là trắng trẻo.
Sáng hôm đó, Trần Thanh mỉm cười, chỉnh lại micro, hỏi rành rọt từng từ: “Xin hỏi bạn nam gương mặt đỏ hồng, thân hình tráng kiện, ngồi hàng thứ hai từ cuối đếm lên, có thể cho tôi biết điều gì đã cho bạn sự tự tin mù quáng này không?”
Hình như ở đây có gì đó hơi sai... sai...
----
Nếu giới thiệu ngắn gọn về câu chuyện tình yêu này thì gói gọn trong bốn chữ: chuyện tình cũ rích, motip lọ lem x hoàng tử chẳng còn mới mẻ, thậm chí không còn được ưa chuộng vào mấy năm nay, nhưng tại sao nó lại khiến bản thân mình ‘vượt lười’ để viết chiếc review đề cử này nhỉ?
Câu chuyện tình yêu siêu dài, trải qua rất nhiều biến cố giữa Lộ Tri Ý (nữ) và Trần Thanh (nam) có ngọt ngào, có nước mắt, đủ mọi cung bậc cảm xúc được gói gọn trong 32 chương dài và 6 ngoại truyện.
Trấn Lãnh Thích là một trấn nhỏ ở vùng cao nguyên, cao 2.000m so với mực nước biển, tắm mình trong nắng vàng lung linh, trong tuyết trắng chói mắt, và cả những áng mây cuồn cuộn trôi. Ở nơi đó, đã sinh ra cô gái Lộ Tri Ý cao 1m7, thân hình khẳng khiu gầy gò, làn da đen nhẻm, đầu đinh, hai vệt má hồng cao nguyên đặc trưng, quần áo giày dép cũ kĩ mặc đến bạc màu, tóm gọn bằng từ ‘quê mùa’.
Một người con gái thân nghèo nhưng trí không nghèo, cô đỗ Học viện Trung Phi (Học viện Hàng không dân dụng Trung Quốc) bằng thành tích ưu tú, với ước mong có thể thực hiện được mộng tưởng của mình, bay lên trời cao, thoát khỏi trấn nhỏ, thoát khỏi nghèo đói, thoát khỏi cái nhìn khinh khi của mọi người.
Ở Học viện, cô gặp được oan gia đầu tiên trong đời – Trần Thanh. Trần Thanh đúng nghĩa con cưng của trời, gia đình giàu có hạnh phúc, đẹp trai, học giỏi, đi nhiều nơi, hiểu biết rộng, được thầy cô bạn bè yêu quý. Một người ưu tú như thế luôn được nhiều người dõi theo, vậy nên khi bài phát biểu của anh kết thúc bằng nụ cười của Lộ Tri Ý, anh đã nhầm cô thành chàng thiếu niên gương mặt đỏ hồng.
Ấn tượng ban đầu về Trần Thanh là anh chàng đẹp trai nhưng miệng độc, có thù tất báo, ngả ngớn, không nghiêm túc. Nhưng cũng chính chàng trai ấy, đã thanh toán hóa đơn ăn giúp Tri Ý khi cô không đủ tiền; bỏ rất nhiều tiền để thuê người và xe đến bán Adidas ‘pha ke’ cho đến khi Tri Ý mua; thấy tay Tri Ý cước, mua kem dưỡng da tay và dưỡng da mặt dưới danh nghĩa ‘may mắn trúng thưởng’,… Hay đầy nghĩa khí khi xông vào cứu bạn nhưng không quên dặn Tri Ý phải đi trước, không được đánh nhau cùng mình; Hay dặn cậu em họ (kiêm học trò của Tri Ý) không được bắt nạt Tri Ý; Giúp Tri Ý học bù – bổ sung kiến thức, giành socola do Tri Ý tặng với em họ, không quản đường xá xa xôi gập ghềnh lái xe đưa Tri Ý về quê, hi sinh thân mình để tìm ra người bắt nạt cô để trả thù, mượn moto vượt núi băng đèo lên trấn xa để mua bánh kem sinh nhật cho cô trong đêm trùng trùng nguy hiểm….. Trần Thanh có thể là anh chàng không đủ thành thục, nhưng tuyệt đối là chàng trai tốt, bản tính thiện lương, kiên trì với suy nghĩ của mình, vì người mình yêu có thể thay đổi bản thân, trở thành Trần Thanh tốt nhất.
Thế nhưng, để được một chàng trai ưu tú, xuất sắc như thế yêu, thì bản thân Tri Ý đâu phải là cô nàng tầm thường gì cho cam. Bạn đừng hi vọng rằng, vào Học viện một tháng, một năm cô đã trắng ra, tóc đã dài da, hai má hồng đã mất, ve sầu Tri Ý chưa kịp thoát xác sớm được vậy. Ở Lộ Tri Ý có một năng lượng tích cực, truyền cảm hứng cho tất cả mọi người, từ những người xung quanh cô cho đến độc giả, đó là điểm mình vô cùng yêu thích ở truyện. Cô độc lập kiên cường, thiện lương ấm áp, và luôn cố gắng một cách phi thường. Cô bỏ tâm bỏ sức gấp trăm gấp nghìn lần người khác.
“Tôi biết, so với những cô gái ở thành phố, tôi vừa quê mùa, vừa nghèo túng, tầm nhìn hạn hẹp. Tôi không có vẻ ngoài xinh đẹp sáng sủa, không có làn da trắng trẻo ưa nhìn, thậm chí tôi còn là người đã quen với công việc đồng áng, từ đầu tới chân đều in đậm dấu vết của sự bần cùng. Nhưng Trần Thanh này, tôi chưa từng cảm thấy những điều đó là khuyết điểm của mình. […] Bởi vì tôi biết, cho dù họ có sống trong nhung lụa ngọc ngà, có cuộc sống rực rỡ gấm hoa, nhưng khi họ ngẩng đầu nhìn lên trời, họ sẽ không bao giờ thấy được sông ngân hà như tôi nhìn thấy, cũng không thể nào nhìn thấy được cảnh mặt trời ló dạng, cùng những thác mây cuồn cuộn mỗi sớm mai như tôi. Họ không thể biết được, lúc bò Yak uống nước sẽ cất lên bài ca tươi vui tới nhường nào, cũng không thể kể hết tên của những loài hoa đua nhau rộ nở bên đường. Họ chưa từng được ôm những chú heo con béo ú mới sinh, cũng không hiểu được cảm giác không quản khó nhọc bỏ sức leo lên những đỉnh núi cheo leo thế này là vì cái gì. Nhưng tôi biết, tôi là đứa con lớn lên trên núi, tôi biết những ngôi sao vươn tay ra là có thể hái xuống sáng tới nhường nào.
Trước đây tôi chưa từng cảm thấy tự ti. Tôi nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng, sống như một cây cỏ dại, nhưng những điều này đều khiến tôi cảm thấy tự hào. Bởi vì chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên tôi học được cách nỗ lực đấu tranh để giành lấy tất cả những gì mình muốn. Những người xung quanh nói gì, làm gì, ví như việc Đường Thi khinh thường tôi, ví như ánh mắt Triệu Tuyền Tuyền nhìn tôi, những điều này, tôi đều chẳng để tâm. Cho tới khi tôi gặp được anh. Cho tới khi, chính tai tôi nghe
Bình luận