Danh Viện Công Lược truyện có tuyến tình cảm được viết chỉn chu, nam chính quyền thế ngợp trời nhưng thâm tình và thẳng tính.
Tác giả: Bạc Yên
Thể loại: Dân quốc, xuyên không, tiểu thư danh viện - lão đại bến Thượng Hải, nam nữ cường, HE
Độ dài: 73 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”. Tình yêu nước và sự cảm mến những con người cùng chí hướng là thứ không bao giờ thay đổi dù là ở thời kỳ nào. Và đó cũng chính là cầu nối cho mối tình giữa Phùng Uyển và Phó Diệc Đình, hai tâm hồn đến từ hai thời đại khác nhau và hai con người tưởng chừng không chung một tầng lớp gắn chặt vào nhau như một định mệnh không thể tách rời.
Năm dân quốc thứ 12, Hứa Lộc từ thời hiện đại xuyên không đến trong thân xác của Phùng Uyển. Cô từ Nhật Bản trở về nhà trong hoàn cảnh cha lâm trọng bệnh, xưởng dệt gia đình làm ăn lụn bại và bị bác ruột bức ép bán lại sản nghiệp. Trong lúc đau đầu tìm cách cứu nhà xưởng, cô tìm được trong số thư từ cha để lại cho cô bức thư do một người tên Phó Diệc Đình gửi đến.
Năm năm kể từ khi gửi đến, bức thư được lật giở bỗng chốc trở thành cọng rơm cứu mạng Phùng gia và là sợi dây tơ hồng buộc chặt người viết đến người đọc.
Phùng Uyển cầm theo thư và kế hoạch vực dậy xưởng dệt đến gặp Phó Diệc Đình để xin hợp tác. Nào ngờ con người có tướng mạo bất phàm ấy lại lạnh lùng từ chối…
Phùng Uyển ra về trong thất vọng. Kết thúc cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ, đồng thời mở ra thời kỳ thê nô dài bất tận của Lục gia nhị đường chủ Thanh Bang - Phó Diệc Đình.
Ngẫu nhiên gặp lại lần hai, chứng kiến tài mạo song toàn của Phùng Uyển, Lục gia phải về nhà rửa mắt xem lại kế hoạch hợp tác mà mình không thèm để mắt đến hôm trước. Quả nhiên, những trang đầy kín chữ này không phải hoàn toàn vứt đi!
Lục gia - Phó Diệc Đình dần dần cảm mến cô gái không giống bất kỳ người phụ nữ nào mà anh từng gặp qua. Cô vừa xinh đẹp động lòng người như một danh viện, thập phần tài hoa, lại thêm phần cứng rắn, tự lực gồng gánh cả một gia đình bên bờ vực phá sản.
Anh cũng chẳng biết thứ cảm mến đó gọi là gì vì từ trước đến nay, bên cạnh anh không thiếu bóng dáng của người đẹp, mà gần đây nhất, cũng trụ lâu nhất chính là nữ minh tinh nổi tiếng Tô Uyển.
Chỉ có Tô Uyển biết, anh biết, rằng anh không gần nữ sắc. Phụ nữ đối với anh chỉ là tấm mặt nạ ngụy trang với đại đường chủ Thanh Bang - kẻ ngoài nóng trong lạnh, đang dốc lòng kìm kẹp và triệt hạ anh.
Vì nợ ân tình với cha của Phùng Uyển, Phó Diệc Đình ngày càng có nhiều dịp qua lại và giúp đỡ cô, làm cho sự cảm mến này biến chuyển dần và anh nhận ra được cô không những khác biệt, mà còn là một sự tồn tại duy nhất trong lòng anh. Anh buồn bực khi cô quá kiên cường không cậy nhờ anh, anh khó chịu khi cô thân mật với người đàn ông khác.
Nhưng sự tự cao của người đàn ông đã ngăn cản anh tỏ bày. May làm sao dưới trướng Lục gia lại có Viên Bảo và Vương Kim Sinh đã trung thành lại còn EQ cao ngất ngưởng. Nếu Lục gia nhà mình đã thích con nhà người ta thì Viên Bảo không tiếc lời khuyên nhủ Lục gia phải biết dỗ dành chiều chuộng. Vương Kim Sinh kiệm lời trầm ổn nhưng thủ đoạn lại thập phần đáng nể: lừa luôn cả Phùng tiểu thư, để cô có cơ hội biết thêm về con người thật của Lục gia.
Tình cảm ngày một lớn, cơn giận của Lục gia khi đối diện với người con gái “vô tình” đã hành hạ trái tim anh càng như nước vỡ bờ. Phùng Uyển bị đè tường, giam giữa hai cánh tay rắn rỏi, đối diện với anh và câu hỏi: “Em không dám nhận là mình thích tôi sao?”
Nhị đường gia của Thanh Bang đã tỏ tình thì cũng phải bá đạo và sặc mùi ép buộc như thế. Nhưng Phùng tiểu thư thì có thua kém gì? Người con gái đến từ thời đại tự do, lại đủ sức gồng gánh cả gia đình thì cũng thừa dũng cảm để nhìn nhận trái tim mình. Thế là nước chảy mây trôi, tình yêu được xác nhận.
Mình rất thích Phó Diệc Đình vì sau phút lúng túng do con tim lỡ nhịp, anh lại trở nên rất thẳng thắn và chân thành trong tình yêu. Anh là đại diện cho mẫu đàn ông dám yêu dám nói, dám tức giận, rồi cũng nhanh chóng xuống nước dỗ dành người yêu.
Anh có thể bá đạo, độc tài, muốn giữ người mình yêu bên cạnh để nâng niu bảo bọc nhưng không những để cô được tự do phát triển, còn cầm tay chỉ việc, mài giũa cô thành viên ngọc ngày càng sáng hơn.
Anh có thể bắt người yêu mỗi ngày đều phải gọi điện thoại, lại tự rút dây điện thoại không cho ai cắm vào, rồi… lén lút tự mình nối lại…
Anh có thể ghen bóng gió, làm Phùng Uyển cảm thấy mối quan hệ chênh vênh, một chiều, khó có thể cân bằng hoà hợp đành nói lời chia tay… nhưng ngay lúc đó, anh có thể hạ mình ôm lấy cô và nói “Anh sai rồi… em nói gì anh cũng đồng ý. Chỉ xin em đừng bỏ rơi anh”. Lời nói này lại được nói ra từ miệng một lão đại lẫy lừng uy danh khiến bao người khiếp sợ.
Người đàn ông không sợ trời không sợ đất ấy hoá ra đã trưởng thành từ một đứa trẻ không cha không mẹ, thiếu vắng tình thương, lại được trui rèn giữa súng đạn, máu và bùn hôi, nên trở nên ngoan độc, âm trầm.
Những dòng chữ ngay ngắn chỉn chu nhưng lại không phải được rèn luyện từ nhỏ đã thể hiện được bản chất con người cầu tiến và hướng thiện của một đại ca xã hội
Bình luận