Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa tình yêu, tình bạn, gia đình, tất cả gói gọn chỉ trong "Đều tại vầng trăng gây họa", các bạn hãy đọc nó nhé !!
ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA
Độ dài: 120 chương
Thể loại: Thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, sủng, sạch, siêu ngọt ngào, nhẹ nhàng, HE.
Có người nói, thanh xuân như một cơn mưa rào. Dù có bị cảm lạnh nhưng ta vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Vì trong những năm tháng tuổi trẻ, phải chăng họ đã gặp được những con người, mà thời gian không thể nào xóa nhòa? Đó có thể là đám bạn nghịch ngợm, vô tư nhưng luôn hết lòng vì nhau, cùng nhau phấn đấu. Đó cũng là chàng trai đã nắm tay bạn đi trên con đường ấy. Đó cũng là nụ cười ấm áp, động viên của một ai... Nhưng, liệu chàng trai từng nắm tay bạn năm 17 tuổi ấy, có nắm tay bạn được đến hết cuộc đời này?
Chuyện ấy, nào ai có thể biết trước được. Nhưng đến với "Đều tại vầng trăng gây họa", tôi xin khẳng định, điều ấy là có thể. Chàng trai ấy đã nắm tay cô gái không chỉ ở năm 17 tuổi mà còn xa hơn nữa, từ khi còn bé xíu tới tận suốt cuộc đời, từ thanh mai trúc mã cho đến tận bách niên giai lão. Đọc truyện, bạn sẽ như được nhấp một ngụm cà phê sữa, đằng sau chút đắng đầu lưỡi là vị ngọt ngào đến tan chảy.
Chu Tự Hằng, anh tựa như bóng tối, thỉnh thoảng le lói lên chút ánh sáng mờ ảo giữa cuộc đời. Những chuyện buồn về gia đình gần như khiến anh gục ngã khi mà sinh ra, anh bị mẹ-một gái làng chơi-bỏ rơi cho cha anh nuôi, và cha anh lại tái giá vì mục đích kinh doanh. Một đứa trẻ thì làm sao chấp nhận được chuyện đó? Vậy nên bóng tối nuốt trọn lấy anh, anh chấp nhận buông bỏ tất cả, kể cả việc học tập, đi vào con đường hư hỏng như muốn thể hiện nỗi đau khổ, cô đơn của mình.
Minh Nguyệt, đúng như cái tên của cô, vầng trăng sáng, nhưng cô đâu chỉ dịu dàng như ánh trăng, mà còn như thiên sứ mang ánh sáng ấm áp, sưởi ấm những con tim lạnh giá. Cô lương thiện, trong sáng, nhân hậu đến mức tưởng như bông hoa sen thanh khiết chưa từng bị lấm bùn.
Ánh sáng gặp bóng tối. Rốt cuộc là ánh sáng dần lụi tàn đến cuối cùng bị nuốt trọn, hay sẽ trở nên êm dịu, từ từ lan tỏa để rồi trở thành vầng ánh dương rực rỡ nhất soi rọi bóng tối sâu thẳm kia?
Hai con người tưởng như hai thái cực đối lập, vậy mà đã bên nhau hai mấy năm trời, từ khi còn bé tý đến tận khi trưởng thành, tình cảm gắn bó đến không thể tách rời.
Cho dù Chu Tự Hằng có sa ngã ra sao, Minh Nguyệt chưa từng thay đổi, vẫn luôn ở bên anh không một lời oán trách, vẫn âm thầm làm chỗ dựa cho anh, tin tưởng vào anh.
"Em biết bây giờ còn quá sớm, chưa thể nhìn thấy được tương lai sau này sẽ ra sao, nhưng em chỉ biết là, cho dù anh ấy có nhiều điểm xấu thế nào, thì đối với em anh ấy vẫn luôn là người tốt đẹp nhất"
Chính ánh sáng của vầng trăng kia đã soi sáng vào bóng tối, len lỏi vào từng chỗ trống trong trái tim Chu Tự Hằng, khiến anh dũng cảm bước ra khỏi nơi đó, từ một học sinh hư nổi tiếng cả trường thành con người thành công.
"Cô gái à, công nhận mắt nhìn người của em quá được đấy"
"Tôi không phải người hoàn hảo nhưng tôi dám cam đoan, cả đời này của tôi sẽ không dây dưa với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài Minh Nguyệt, nhất định tôi sẽ đối tốt với em ấy mãi mãi"
Chu Tự Hằng đã dõng dạc nói trước toàn trường, như một lời hứa trọn đời với cô gái đã hết lòng với anh, và anh cũng đã thực hiện lời hứa ấy, vẫn luôn một lòng với cô, kể cả khi thành công.
"Không chỉ 16 tuổi, hay 26 tuổi mà 36 tuổi, 46 tuổi, và suốt cả đời này, con sẽ luôn yêu thương con gái bố như lúc ban đầu"
Đọc đến đây, tôi đã phải dừng lại một chút và khẽ cười. Ôi, sao mà nó ngọt đến thế. Một tình yêu đẹp đến vậy! Tin tôi đi, phần cầu hôn của anh còn ngọt hơn nữa.
"Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?"
"Lúc nào cũng được"
Thực
Bình luận