Review Truyện Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn



Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn tựa như một lời tỏ tình đáng yêu của Lâm Chi Hiệu dành cho người chồng thân thương của mình. Không hoa mỹ, không phô trương, chỉ đơn giản là chắp nhặt những mẩu chuyện vụn vặt trong đời sống của họ từ lúc mới quen nhau đến khi thành vợ chồng. 


DƯ SINH, XIN CHỈ GIÁO NHIỀU HƠN


*Rv xin phép được lấy theo tên phim ạ
Tên gốc xb: Dear, doctor
Tác giả: Bách Lâm Thạch Tượng 
Thể loại: Hiện đại, cuộc sống thường ngày, sinh viên ngành địa chất x bác sĩ tài năng, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 2 tập (888 trang)
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và đã được chuyển thể thành phim.
“Cái gọi là duyên phận, chính là trong vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước.” (*)
Không phải ai cũng may mắn tìm được người có thể cùng ta đi đến cùng trời cuối đất.
Thế gian rộng lớn như vậy, thật may em đã gặp được anh giữa biển người mênh mông.
“Tháng 3 năm 2009, tôi nhìn bố được đẩy vào phòng phẫu thuật, hoàn toàn không thể nghĩ được rằng, anh chàng bác sĩ đi theo sau đó lại trở thành người bạn đời sau này của mình.” (**)
***
Lần đầu tiên Lâm Chi Hiệu chính thức gặp bác sĩ là buổi tối thứ ba sau khi bố cô phẫu thuật. Hôm ấy anh bịt kín mít, ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo, nên ấn tượng đầu tiên của cô về anh không có gì hơn ngoài một bóng lưng cao gầy.
Lần thứ hai nhìn thấy anh, cô mới phát hiện ra rằng đôi mắt anh thật đẹp. Trong veo và dịu dàng như chất chứa cả biển trời mênh mông, khiến người ta chỉ tiếc không thể mãi đắm chìm vào đó.
Cô liếc qua bảng tên trước ngực anh - họ tên: Cố Ngụy, là bác sĩ phụ trách của thầy Lâm bố cô.
Kể từ giây phút ấy, trong lòng Lâm Chi Hiệu đã lặng lẽ thắp lên một ngọn lửa nhỏ mang tên “tiếng sét ái tình”. Qua từng lần tiếp xúc với anh, ngọn lửa ấy càng thêm bùng cháy dữ dội và mãnh liệt.
Nhưng Lâm Chi Hiệu vốn là một cô gái nhút nhát, dù thích anh đến thế nhưng vẫn chôn giấu trong lòng chẳng dám nói ra. Nếu không có hội bạn thân đả thông tư tưởng kiêm chỉ đường dẫn lối, có lẽ Lâm Chi Hiệu vẫn cứ ngây ngốc lẳng lặng nhìn anh như vậy thôi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

Nếu thích một người, cảm thấy người ta hình như cũng có ý với mình nhưng lại hoang mang không chắc chắn, thì nên làm gì bây giờ?
Hoang mang quá thì nói thẳng luôn chứ sao!

Lâm Chi Hiệu sau một thời gian tự vấn bản thân đã quyết định đánh liều một phen, trực tiếp đến bệnh viện để tỏ tình. Hai người, một căn phòng, không tiếng động. Anh đưa cho cô một quả táo, cô thổi cho anh nghe một khúc nhạc. Và thế là, họ ở bên nhau. 
Đơn giản, nhẹ nhàng, dịu êm tựa như dòng nước chảy. 
Đôi khi tình cảm chính là như vậy, không nhất thiết phải đến với nhau oanh oanh liệt liệt mới gọi là yêu. Nhưng nhẹ nhàng không có nghĩa là nhạt nhòa không sâu sắc. 
Tình yêu của họ là kiểu mưa dầm thấm lâu, tựa như cây nhãn nhỏ, dù không có dây leo mềm mại quấn quýt vấn vương, nhưng vẫn luôn kiên trì đâm chồi nảy lộc, qua từng ngày tháng sẽ sum suê cây lá.
Trước khi xác định quan hệ yêu đương, họ cũng đã làm quen với nhau một thời gian rất dài. Nếu nói Lâm Chi Hiệu yêu Cố Ngụy từ cái nhìn đầu tiên, thì tình cảm của anh được vun vén qua những lần gặp cô tại bệnh viện. Càng tiếp xúc họ càng thêm cảm mến đối phương, nên chuyện đến bên nhau thực ra chỉ là sớm hay muộn.
Không giống như những cặp đôi khác sớm chiều quấn quýt, cả hai gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Chính vì thế họ luôn cố gắng tạo cơ hội để gặp nhau nhiều hơn, lại càng thêm trân quý khoảng thời gian ở bên cạnh nhau.
Những buổi hẹn hò của họ chỉ đơn giản là cùng nhau nấu bữa cơm, nghe nhạc, tâm sự những chuyện nhỏ nhặt trong đời. Có lẽ trong mắt người khác họ không khác gì đôi vợ chồng già, nhưng chỉ cần ở cùng nhau dưới một mái nhà, đối với họ chính là khoảnh khắc ngọt ngào và lãng mạn nhất. 
Người ta thường nói “nam châm trái dấu thì hút nhau”, ngẫm lại thật đúng với Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu. Hai người không có lấy một điểm chung, nhưng vẫn kiên định bước đến bên nhau, cố gắng hết sức để hòa hợp với nhau, cuối cùng hợp lại thành một đường thẳng hoàn chỉnh.
Một cô gái theo lời đám bạn là “đầu gỗ, chỉ biết cắm đầu vào mấy hòn đá” như Lâm Chi Hiệu thì nay đã có một bác sĩ Cố luôn bao dung và tôn trọng mọi sở thích. Và cũng chỉ có Lâm Chi Hiệu mới thành công khiến cho anh bác sỹ khô khan trở nên lãng mạn, luôn thể hiện sự ấm áp và dịu dàng khi đứng trước người mình yêu.
Đương nhiên trong chuyện tình cảm rồi sẽ có lúc này lúc khác. Cuộc tình của họ cũng có những hiểu lầm, khó khăn, những lúc “cơm không lành, canh chẳng ngọt” như bao cặp đôi khác trên thế gian. Nhưng tất cả cũng chỉ như gia vị cho một nồi lẩu mang tên cuộc tình, để rồi chính tình yêu bền chặt dành cho nhau đã giúp họ vượt qua mọi giông bão.
Càng hiểu, họ lại càng thêm yêu nhau nhiều hơn.
Trước kia Lâm Chi Hiệu không thích thành phố này, nhưng từ khi có

anh cô đã dần phải lòng nơi đây. Đã từng có lúc cô muốn đi thật xa, nhưng bây giờ chỉ cần được ở bên anh qua năm rộng tháng dài, cho dù không được đi khắp thế gian cô cũng thấy lòng mãn nguyện.
Trước kia Cố Ngụy cảm thấy bác sỹ là một nghề nghiệp không thích hợp với việc yêu đương, nhưng từ khi gặp được cô anh không nghĩ như vậy nữa. Anh vẫn bận rộn, vẫn mỏi mệt sau những ngày trực ban, nhưng giờ đây anh đã có thêm cho mình một nguồn động lực. Sẽ cố gắng vì cô mà bù đắp, dành tất cả thời gian còn lại để ở bên cạnh cô.
Và cái kết dành cho cuộc tình này, chính là cùng nắm tay nhau đi đến chân trời góc bể. Lời cầu hôn thật đơn giản, không nến cũng không hoa, nhưng họ trao trọn vẹn con người của mình cho đối phương, đó chính là món quà vô giá nhất.
Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn…
Từ người dưng thành người yêu, từ người yêu họ trở thành vợ chồng. Có những mối tình, một khi đã nắm tay là sẽ bên nhau suốt đời. Lâm Chi Hiệu và Cố Nguỵ như là nhân chứng sống cho mối nhân duyên bền chặt ấy.
Tương lai mai sau không biết sẽ như thế nào, nhưng mình tin rằng ngày tháng sau này của họ vẫn mãi hạnh phúc và bền lâu, tựa như cái nhìn đầu tiên của Lâm Chi Hiệu dành cho Cố Ngụy. Nguyện cả đời “say” mãi trong vòng tay ấm áp của anh.
“Cho dù có thể làm lại cuộc đời bao nhiêu lần đi nữa, mùa xuân năm 2009 ấy, em vẫn sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.” (**)
***
“Dư sinh, xin chỉ giáo nhiều hơn” tựa như một lời tỏ tình đáng yêu của Lâm Chi Hiệu dành cho người chồng thân thương của mình. Không hoa mỹ, không phô trương, chỉ đơn giản là chắp nhặt những mẩu chuyện vụn vặt trong đời sống của họ từ lúc mới quen nhau đến khi thành vợ chồng. 
Có thể bạn sẽ cảm thấy mối tình của họ thật đẹp. Gặp đúng lúc, gả đúng người rồi cùng nhau xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Nhưng không có nghĩa đây là một câu chuyện không thực tế. Bạn sẽ bắt gặp đâu đó trong câu chuyện này bóng dáng của bản thân. Là một cô gái Lâm Chi Hiệu nhút nhát không dám tỏ tình, hay cô bạn Tam Tam mạnh mẽ nhưng cũng đau đầu trong chuyện tình yêu. 
Chuyện không chỉ xoay quanh hai nhân vật chính, mà còn có những câu chuyện của những mối quan hệ xung quanh họ, tất cả đã tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.
Tình yêu có hình dạng gì, chỉ người trong cuộc mới biết, nên đừng vội đánh giá họ khi chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài ^^
Đây là một câu chuyện rất đáng đọc mà mình nhiệt liệt đề cử đến mọi người trong mùa dịch này. Truyện đã được chuyển thể thành phim với dàn diễn viên rất đáng mong chờ, hẹn ngày phim lên sóng ạ :”>

Bình luận