Đường Một Chiều thực sự là một bộ truyện hay của tác giả Mộng Tiêu Nhị mà bất cứ ai cũng nên đọc một lần, truyện không chỉ có sự hài hước vui nhộn hay mật ngọt đến “rụng cả răng” mà còn rất sâu sắc và cảm động, cả về tình bạn, tình yêu, hay tình thân.
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, đô thị tình duyên, hào môn thế gia, cảnh sát x quân nhân, hài hước, ngọt ngào, 3S, HE.
Trạng thái: Đã xuất bản.
Mộng Tiêu Nhị có lẽ là một cái tên chẳng còn mấy xa lạ với những "chú ong" chăm chỉ cày cuốc, đam mê tìm kiếm những dòng mật ngọt sâu răng giữa biển hoa ngôn tình rộng lớn. Những tác phẩm - Những “đóa hoa chị tỉ mỉ chăm chút” đều khiến độc giả say mê đến nghiện bởi chất văn êm ái nhẹ nhàng nhưng tình cảm gửi gắm trong đó lại thật sự bình yên sâu sắc.
Và “Đường một chiều” chính là một “đóa hoa” tiêu biểu trong số đó.
___________
Trên đời này luôn có những duyên phận khiến người ta vô cùng sầu não. Bạn nghĩ xem, nếu giữa hai người xa lạ vô tình gặp được nhau giữa thế gian rộng lớn thì đó là duyên phận… Nhưng nếu chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cả hai lại chạm mặt nhau đến năm lần bảy lượt, mà lần nào cũng nồng nàn “mùi thuốc súng”, giống như Tưởng Mộ Tranh và Lạc Táp thì phải giải thích thế nào đây?
Trùng hợp…là không thể nào!!!
Không sầu não…là không thể nào!!!
Tưởng Mộ Tranh là một người đàn ông hoàng kim với vẻ ngoài tuấn tú xuất sắc, thần thái mạnh mẽ, ngang ngược đầy bản lĩnh, cùng sự nghiệp kinh doanh dầu mỏ phát triển vô cùng thành công. Anh là hình mẫu trong lòng không ít cô gái, mỗi bước chân, mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói cử chỉ đều khiến cho không ít trái tim phái yếu rung động. Chỉ tiếc là, anh lại lựa chọn làm một cây đại thụ độc thân ngàn năm giữa chốn “rừng hoa” muôn màu muôn sắc.
Chung quy, cũng là vì anh mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa - bệnh “tự luyến”.
Anh luôn cho rằng bản thân mình đã là một người đàn ông hoàn mĩ, muốn gì có đó, cho dù là tiền bạc hay tình yêu đều dễ dàng nằm gọn trong tầm tay anh. Vậy nên, chỉ có người khác bám đuôi theo đuổi anh, chỉ có người khác mới hết lần này tới lần nọ tạo ra cơ duyên gặp gỡ tiếp xúc với anh thôi, nào có chuyện anh xách mông lon ton sau lưng người khác.
Và suy nghĩ ấy khiến anh bị đánh dấu X to bự trong mắt bà xã tương lai ngay từ những lần gặp gỡ đầu tiên.
Lạc Táp là một nữ cảnh sát giao thông nhỏ nhắn, xinh đẹp, và rất có trách nhiệm nghề nghiệp. Hôm đó, dù không trong ca trực nhưng cô vẫn thẳng từng đi đến trước mặt Tưởng Mộ Tranh để nhắc nhở về chiếc xe việt dã của anh đang cản trở lối thoát hiểm của tòa nhà.
Nào ngờ người đàn ông này lại rất biết chọn thời điểm mà “phát bệnh”, ngay lập tức cho rằng Lạc Táp cũng như bao cô gái khác, thích anh và cứ cho mình tự tin tạo ra những cuộc gặp bất ngờ, nhằm thu hút sự chú ý của anh. Nhưng hỡi ai có biết rằng chính thái độ ngông nghênh, cuồng tự luyến, và cả tình huống vô ý khi anh ném chìa khóa cho cô lại rơi ngay vào nơi “khe sâu” riêng tư đã chính thức để lại dấu tệ, tệ, vô cùng tệ về anh trong ấn tượng của Lạc Táp.
Rồi những lần tình cờ chạm mặt liên tiếp giữa hai người, Tưởng Mộ Tranh lại tiếp tục tự luyến, tiếp tục hoang tưởng mà tự viết nên ngàn vạn kịch bản cùng bảy bảy bốn chín lý do dở khóc dở cười để tự thuyết phục chính mình rằng: Đây đề là tấm chân tình si mê quên đường về của Lạc Táp.
Bạn cô ấy chụp lén mình? Ồ, cô ấy lại yêu mình quá mà ngại ngùng nên nhờ bạn bè ra tay cứu trợ đây mà.
Ăn chung một nhà hàng? Ồ, cô ấy lại yêu mình quá nên bám đuôi mà.
Đi chung một thang máy? Ồ, cô ấy lại yêu mình quá nên muốn xích lại gần nhau mà.
Chiếc xe cưng mới toanh của mình bị cô ấy đâm hỏng? Ồ, cô ấy lại yêu mình quá nên dõi theo rồi gây ra va chạm để mình ấn tượng và nhớ nhung đây mà.
………
Tưởng Mộ Tranh cứ thế mặc sức tưởng tượng, chất vấn cô lý do gì mà theo đuôi anh chăm chỉ đến như vậy, mà nào hay, cô gái Lạc Táp kia trong lòng không ngừng khinh bỉ chính anh biết bao nhiêu lần, và mỗi lần đụng mặt như thế cô hận không thể đá anh đi thật xa, tránh khỏi tầm mắt của cô ngay lập tức.
Khi nỗi tức giận lên tới đỉnh điểm, ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt nên rằng, ừ đấy, cô thích anh, cô si mê anh đến thế đấy, khiến cho căn bệnh bất trị của anh lại được đà bùng cháy.
Và vì Lạc Táp “theo đuổi” anh mãnh liệt quá, mà Tưởng Mộ Tranh cũng từ từ phải lòng cô từ lúc nào không hay.
Anh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về cô gái được mệnh danh là đóa hoa băng này, càng nghĩ lại càng như “trúng tà”, dù cố gắng thế nào cũng không biết làm sao gạt được hình ảnh cô “theo đuổi” mình ra khỏi tâm trí.
Không gặp thì dần dần thấy thấy nhớ. Mà gặp rồi thì càng mong mỏi được gặp cô thật nhiều hơn. Càng gần nhau hơn thì anh lại càng muốn giấu cô thật kĩ ở trong lòng, dần dần, còn muốn nắm tay cô đi thật lâu thật lâu giữa cuộc đời rộng lớn này.
Thôi thì, lần này đổi thành anh lon ton theo đuổi Lạc Táp vậy.
Anh dịu dàng và trân trọng gọi cô từng tiếng “Lạc Lạc’’ đầy yêu
Đọc truyện tại: https://truyen5zz.com/duong-mot-chieu
Bình luận