Gả Cho Vai Ác là một bộ truyện mang đậm phong cách cổ điển của Bố Đinh Lưu Ly, một câu chuyện tình yêu và nhiều bí mật trải qua hai kiếp, mang đến bất ngờ cùng rung cảm cho người đọc.
Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, cung đình hầu tước, cung đấu - gia đấu, quý nữ phủ tướng quân yêu kiều - nhiếp chính vương điên loạn máu lạnh tàn nhẫn cố chấp, thâm tình, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, kiếp trước kiếp này, HE
Độ dài: 110 chương
Tình trạng: Hoàn cv - chưa edit.
Giới thiệu:
Kiếp trước, Ngu Linh Tê từ được bao người vây quanh đến rơi vào bụi bặm, lại bị ép hiến tặng cho Nhiếp Chính Vương Ninh Ân.
Nhiếp Chính Vương có vẻ ngoài anh tuấn vô song, đáng tiếc lại què một chân, là tên điên biến thái tàn ác, g iết huynh g iết cha.
Điều mà Ngu Linh Tê sợ nhất chính là hắn tay vừa mới dính máu, vừa cười nói với nàng: “Linh Tê, tới đây.”
Gả qua chưa tới hai năm, Ngu Linh Tê đột ngột bỏ mình.
Sau khi nàng c hết, Ninh Ân không lập linh đường, không lo ma chay chôn cất, thậm còn điên khùng hơn, t àn s át khắp thành toàn mưa máu.
Một ngày sống lại vào năm mười lăm tuổi, lúc này nàng vẫn là quý nữ phủ tướng quân cao cao tại thượng, Ninh Ân cũng chưa phải là một Nhiếp Chính Vương một tay che trời.
Nuốt không trôi cục tức này, Ngu Linh Tê dẫn theo thị vệ tìm được Ninh Ân đang trôi dạt đầu đường, định nặc danh đánh hắn một trận, báo mối thù tình cảm kiếp trước.
Ai ngờ nổi giận đùng đùng đuổi tới nơi, lại thấy chàng thiếu niên gầy gò cuộn tròn cơ thể đang bị người ta đè trên đất, sắp bị đánh gãy chân trái. Nước bùn bọc máu loãng chảy tí tách, thấm đỏ đôi mắt phẫn hận nham hiểm tàn ác của hắn…
Nàng mới biết được, Ninh Ân còn có quá khứ đáng thương như thế.
Ngu Linh Tê trời xui đất khiến, từ đi lên đánh người biến thành đi lên cứu người.
Không có cách gì khác, nàng đành giữ thiếu niên đáng thương lại, cũng cố gắng dạy dỗ hắn thành thanh niên chính trực khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần.
Ai ngờ dạy dỗ hoài, ánh mắt thiếu niên đáng thương nhìn nàng càng trở nên âm u kỳ quặc.
*
Giới thiệu của nam chính:
Lúc Ninh Ân chật vật như chó hoang nhất, là Ngu Linh Tê nhặt hắn về, mở ra một ánh mặt trời trong thế giới mờ đục âm u vặn vẹo của hắn.
Vì thế hắn lau sạch máu tươi, thu nanh vuốt, cố gắng học cách trở thành loại phu quân quân tử nàng mong đợi.
Vào lúc hắn cho rằng có thể vĩnh viễn có được nụ cười của nàng, lại chờ được cái phất tay tạm biệt của nàng.
“Hiện giờ văn đức của ngươi đã vẹn toàn, mau về cung làm Vương gia đi.”
Nàng cười dịu dàng mà tàn nhẫn: “Ta cũng phải chuẩn bị xuất giá rồi!”
Sự hiền hòa bỗng chốc rút hết, trâm ngọc còn chưa kịp tặng đã đâm nát lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa.
Hắn cười đưa chiếc trâm ngọc còn vương máu cho nàng, khàn giọng gần như là điên cuồng: “Lấy cái mạng này của ta chúc mừng tân hôn của nàng, như thế nào?”
***
“Hồi ức đắng cay nhất tựa như ánh trăng dần chìm vào màn sương
Ánh hoàng hôn úa tàn trải dài khắp mặt đất
Ta vì thoát khỏi một giọt lệ mà uống cạn cả biển sóng
Chấp mê cùng quên lãng
Đi đến nỗi từ đó mỗi người một ngả, đi đến nơi chàng mong muốn
Quay đầu lại thấy chàng vì ta mà ngông cuồng cả một đời.
Sợi tơ duyên phận nhẹ nhàng ẩn sau màn đêm u ám
Chữ “tình” bao trọn lấy vạn vật
Ngọn lửa của cô đơn trống vắng đã thiêu đốt cả nỗi nhớ nhung
Một ánh trăng đã tan vỡ trên mặt hồ
Lau sạch đi những hạt bụi phủ kín, sao hình bóng nàng vẫn mơ hồ đến thế
Đứng giữa luân chuyển lặp lại, chỉ có nỗi nhớ đã đơm hoa nhưng chẳng kết trái.” *
Kiếp trước, Ngu Linh Tê là con gái út của Tướng quân, có phụ mẫu yêu thương vô hạn, có ca ca tỷ tỷ sủng ái nuông chiều. Nàng khi ấy, là viên minh châu sáng ngời cất giấu trong tim mỗi người. Cuộc sống của Ngu Linh Tê tràn ngập hạnh phúc ấm áp trong nhung lụa xa hoa rực rỡ. Thế nên, nàng nào đâu biết, vào năm mười lăm tuổi, biến cố xảy ra khiến nàng đánh mất đi tất cả chỉ trong một cái chớp mắt.
Phụ thân cùng ca ca bị người mưu hại, tử chiến nơi sa trường cách xa vạn dặm, thân xác vùi lấp trong gió cát lạnh lẽo. Tỷ tỷ một mình can trường trèo đèo lội suối truy tìm sự thật, bị ám sát rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Mẫu thân không chịu nổi đả kích, thân thể suy sụp, bệnh nặng rồi mất. Một nhà năm người từng nói cười rộn rã, cuối cùng chỉ còn lại Ngu Linh Tê.
Mùa đông năm đó, thế giới của nàng chìm vào tăm tối.
Từ một viên ngọc được giữ gìn nâng niu hết mực ở phủ Tướng quân khí thế quyền uy nay bỗng hóa thành viên đá nhỏ ven đường bị người giẫm đạp toan tính, Ngu Linh Tê chỉ có thể nhận mệnh mà sinh tồn. Bởi vì, nàng đã hứa với mẫu thân rằng, nàng sẽ sống, cho dù có khắc nghiệt khổ đau như thế nào, nàng cũng muốn sống.
Thế nên, khi biết mình trở thành một món quà dâng tặng cho Nhiếp chính vương Ninh Ân máu lạnh tàn nhẫn độc ác, Ngu Linh Tê cũng chỉ có thể chấp nhận.
Ninh Ân, cái tên này nàng không dám gọi, bởi vì những kẻ gọi tên của hắn, kết cục đều không tốt. Hắn tựa như lưỡi dao sắc bén, được hun đúc qua từng năm tháng dài, tỏa ra sự nguy hiểm không cách nào che giấu. Cả một đời của hắn, chìm đắm trong thù hận máu tanh, hắn cao ngạo ngông cuồng, hắn nhẫn tâm ác độc, hắn mưu kế quỷ quyệt. Không một ai làm hắn dao động.
Ngu Linh Tê đến bên Ninh Ân, nàng mỏng manh yếu ớt, sợ lạnh sợ đau sợ máu sợ c hết. Bởi vì hắn quá cường ngạnh ngang ngược và điên cuồng, nên càng làm cho nàng trở nên bé nhỏ. Thế nhưng, Ninh Ân dường như xem nàng là một món đồ chơi đầy hứng thú để tiêu khiển những khi hắn về phủ. Vì thế, hắn cho nàng những thứ tốt nhất, xa hoa lãng phí một cách hiển nhiên đến không ngờ.
Chỉ là, Ngu Linh Tê trong một lần ra ngoài dự tiệc liền bị người hạ kịch độc, sau khi phát tác thì phun ra toàn máu đen rồi c hết đi, ngay lúc trên giường hoan ái với Ninh Ân, trong vòng tay hắn. Sau khi nàng mất, linh hồn không siêu thoát mà vẫn vương vấn nơi trần gian. Nàng không biết vì sao bản thân mình lại bị người tính kế, không biết ai là chủ mưu, không biết gì cả. Bởi vì, dường như nàng chỉ là một nhân vật nhỏ không mang tính uy hiếp nào với ai.
Linh hồn nàng nhìn thấy Ninh Ân vẫn bình thường như mọi ngày, trừ một chút hỗn độn vô thố hiện ra trong ánh mắt vào giây phút nàng gục xuống. Chỉ kỳ lạ là những ngày sau đó trời không trở lạnh khiến chân hắn đau nhức thế nhưng hắn lại táo bạo cuồng điên hơn một chút. Hắn cứ thế tàn sát khắp nơi, mưa máu đẫm thành đến tuyết trắng rơi dày cũng không thể che lấp.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, “Ngu Linh Tê” cũng trở thành cái tên bị phong ấn thật sâu. Và rồi, linh hồn nàng tan biến.
***
Những tưởng rằng cuộc đời đầy bi thương và bí ẩn về cái c hết của Ngu Linh Tê sẽ bị chôn vùi mãi mãi thì nàng lại được trùng sinh quay về năm mười lăm tuổi khi ấy. Lúc mà ánh trăng sáng vẫn treo nghiêng trên bầu trời đêm, nàng vẫn còn là viên ngọc được yêu thương bảo bọc của cả phủ Tướng quân.
Lúc này, tâm hồn Ngu Linh Tê không còn dại khờ non nớt chỉ biết hưởng thụ ngốc nghếch, mặc cho hết thảy sóng to gió lớn đang kéo đến nữa. Nàng sẽ dùng hết tất cả khả năng của mình bảo vệ phụ mẫu, ca ca cùng tỷ tỷ, bảo
Bình luận