Hoa Hải Đường Chưa Ngủ là bộ truyện tôi vô cùng tâm đắc, vì cảm giác vui vẻ, nhẹ nhàng đan xen sự chua xót, day dứt qua từng trang văn.
HOA HẢI ĐƯỜNG CHƯA NGỦ
Tác giả: Yên La
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, yêu thầm, thực tế, OE/SE/HE tùy cảm nhận.
Trạng thái: Đã xuất bản
Tuổi trẻ giống như bản nhạc đan xen mềm mại giữa những giai điệu du dương, trầm ấm và những thanh âm mạnh mẽ, kích động lòng người. Bản nhạc ấy thường khiến người ta không kìm được mà đắm chìm, mà muốn tua đi tua lại một lần nữa, để nghe trọn vẹn từng “giai điệu” riêng biệt, để sống hết mình cùng niềm say mê ngày nào.
“Hoa hải đường chưa ngủ” cũng là một bản nhạc đẹp như thế. Qua từng trang truyện, bạn sẽ được “lắng nghe” trọn vẹn âm hưởng thanh xuân đầy ý nghĩa, qua sự phối hợp hài hòa giữa những “nốt trầm nốt cao”, giữa những ca từ vui tươi và lắng đọng.
Giai điệu sôi nổi của bản nhạc ấy là cậu học sinh cá biệt Dịch Thiên Thụ và Vương Côn, với đủ trò nghịch ngợm, tinh quái. Còn có cô bạn Hoa Ly ngây thơ, hồn nhiên tựa như nốt Pha trong trẻo.
Và sự lắng đọng trong từng cảm xúc, đến từ nhóm học sinh nghiêm túc, đứng top đầu khối như Tần Tang, Lộ Dĩ Ninh và Hứa Trường Dương; hay hoa khôi Hứa m m dịu dàng, gương mẫu.
Đặc biệt, trong bản nhạc thanh xuân “Hoa hải đường chưa ngủ”, điều đẹp đẽ nhất có lẽ là cảm giác rung động hết sức thơ ngây khi cảm nắng một ai đó.
Lộ Dĩ Ninh là lớp trưởng 10-12, ngoan ngoãn, học giỏi, nghiêm túc. Ban đầu, Tần Tang chẳng khác nào đối thủ “sống còn” của cô, bởi cô luôn muốn cạnh tranh vị trí top đầu khối với cậu ấy. Nhưng giây phút thấy chàng thiếu niên, thường ngày xa cách như thế, lại dịu dàng hát bài “Rừng bạch dương” trên sân khấu, trái tim Lộ Dĩ Ninh đã có biến chuyển. Thầm mến mà không dám thổ lộ, Lộ Dĩ Ninh chỉ có thể gửi gắm tâm tình vào từng lá thư, vụng trộm gửi đến Tần Tang. Cứ thế ròng rã suốt gần 3 năm trời.
Trái ngược một Lộ Dĩ Ninh mẫu mực là Dịch Thiên Thụ bất cần, phá phách, thích trốn học. Cậu không rõ mình rung động trước cô nàng lớp trưởng nghiêm khắc Lộ Dĩ Ninh từ lúc nào, khi khởi đầu mối quan hệ giữa cả hai chẳng khác gì "kẻ thù". Có điều tiếp xúc nhiều lần, Dịch Thiên Thụ cảm nhận được rằng, ở bên Lộ Dĩ Ninh, cậu thật sự rất vui vẻ. Trước đây, Dịch Thiên Thụ là người luôn cân nhắc trước sau, đắn đo giữa lợi và hại, nhưng gặp Lộ Dĩ Ninh, mọi nguyên tắc cậu từng đặt ra đều trở nên vô nghĩa.
Cảm giác rung động của Dịch Thiên Thụ là điều tôi dễ dàng hiểu được, bởi bản nhạc thanh xuân ngọt ngào say lòng người kia cũng tồn tại những nghịch âm chói tai, phá vỡ tâm trạng con người. Dịch Thiên Thụ ôm theo vết thương âm ỉ chảy máu bắt nguồn từ gia đình giả tạo, lạnh lẽo, với sự phản bội của người bố đào hoa và sự nhẫn nhục, cam chịu của người mẹ yếu đuối. Sự chân thành, ấm áp Lộ Dĩ Ninh mang đến chẳng khác nào ca từ còn thiếu lấp đầy chỗ trống, khiến khúc nhạc cất lên từ năm tháng thanh xuân của Dịch Thiên Thụ thêm hoàn hảo hơn.
Đâu chỉ có Dịch Thiên Thụ bất lực chịu đựng vết thương, một Tần Tang - Hội trưởng Hội học sinh xuất chúng, tài giỏi - cũng ngày ngày trải qua những cơn ác mộng khủng khiếp. Cậu sống trong tiếng chửi rủa đầy bất lực của người bố mắc bệnh u não giai đoạn cuối, đang cố chấp níu kéo sinh mệnh sắp tàn. Cậu liên tục chứng kiến trận cãi nhau nảy lửa giữa mẹ và ông bà nội, rồi cảnh mẹ thản nhiên ngoại tình. Cậu bị chôn vùi vào khoản nợ khổng lồ của gia đình vì lo chạy vạy tiền chữa bệnh cho bố.
Cuộc sống quá khắc nghiệt, lòng người quá lạnh lùng, quá ích kỷ, Tần Tang không thể sống cuộc đời tự
Bình luận