Họa Tiên qua bản convert, phải nói rằng truyện cực kỳ khó edit và giải thích từng tầng nghĩa của từng câu văn, nên mình chỉ có thể khâm phục team edit bộ truyện này.
HỌA TIÊN
Tác giả: Quân Tử Dĩ Trạch
Thể loại: Cổ đại, tiên giới, huyền huyễn, dựa trên sự kiện và nhân vật lịch sử có thật, oan gia, hài hước, kiếp trước kiếp này, ngược luyến, nam cường nữ cường, nội hàm, OE/GE.
Độ dài: 32 chương dài
Tình trạng: Hoàn edit.
“Tiên tộc ra đời không ngoài bốn cách: do mẹ là tiên nữ mang thai sinh ra, do vạn vật tập hợp tinh lực thiên địa biến thành, Thần tộc bị giáng chức, phàm nhân phi thăng thành tiên.”
Ta là Bắc Lạc tiên tử Hi Lam. Ta được sinh ra theo cách thứ hai.
Hai ngàn năm trước, trên đỉnh núi Diêu Quang có một cây Thần Bách đón nhận linh khí trời đất, mà ta chính là… dây tơ hồng quấn trên thân Thần Bách. Thành tiên thì có gì tốt chứ? Làm thân cây cỏ vô ưu vô lo chẳng phải thích hơn sao? Nên ta dây dưa hút linh khí của Thần Bách, ngăn cản hắn hóa thân, để được mãi an nhiên tự tại ở chốn này. Nhưng ai có thể nắm tay cả ngàn ngày? Một khắc lơi lỏng, Thần Bách qua mặt ta, hóa thân thành tiên, mang cả ta hóa cùng. Tức giận ghê, ta đẩy Thần Bách xuống vách núi Diêu Quang rồi quay lưng đi mất.
Ta lang thang ở Tiên giới hàng trăm năm, nghe ca đọc sách, uống rượu vẽ tranh, sống phiêu diêu tự tại. Tranh của ta cũng đẹp, giới tiên nhân rất thích, nên họ gọi ta là Bắc Lạc tiên tử. Cũng không có gì không tốt, nhờ cái danh ấy nên ta được phong làm một linh tiên nho nhỏ, lại kết được một tình bạn đẹp với Tử Tiêu – vị tiên quân có vị trí và nhiệm vụ quan trọng.
Tử Tiêu và ta đều là kiểu người phóng khoáng hiên ngang, đắm chìm trong rượu ngon và nghệ thuật. Giới tiên nhân lại đồn chúng ta là một đôi thần tiên quyến lữ, ngốc nghếch ghê, tình yêu thì phải… Thật ra tình yêu thì phải như thế nào ta cũng không biết nữa. Ta hy vọng nó sẽ thật đẹp, hết lòng vì nhau, không phải người ấy thì không thể, đời đời kiếp kiếp một đôi người.
Đến một ngày, Tử Tiêu mang ta đi giới thiệu với một người, không phải ai xa lạ mà chính là kẻ bị ta đẩy xuống vách núi Diêu Quang ngày trước. Thần Bách nay đã hóa thân thành Dật Sơ, đẹp đến mỹ lệ, chính khí ngất trời. Hừ, có gì hay chứ, chàng vẫn chán ngắt như xưa, lại còn suốt ngày lo nghĩ chuyện của trời đất nhân sinh. Thì ra ngày trước chàng muốn hóa tiên vì lo cho đại cục, sợ rằng có ngày Tiên giới sẽ bị Ma tộc nuốt chửng, nên chàng muốn tu luyện thành tiên nhân cấp bậc cao hơn nữa để bảo vệ nơi này.
Ba người chúng ta cứ ở bên nhau như thế thêm vài trăm năm. Tử Tiêu trông coi nhiệm vụ của hắn, ta uống rượu vẽ tranh của ta, chỉ có Dật Sơ là hoàn toàn thay đổi. Chàng học hỏi không ngừng, qua lại với các vị đại tiên để mưu toan việc lớn. Giờ đây chàng đã là Thái Vi tiên tôn cao cao tại thượng, không còn là một vị tiên nhỏ bé không có gốc rễ địa vị chống lưng cần ta bảo vệ. Nhưng Dật Sơ càng lạnh lùng hờ hững với ta hơn cả trước đây. Tức giận ghê, ta lại lần nữa đẩy chàng đi cho khuất mắt.
Ta luyện một phép tiên để có thể đi vào trong mộng, rèn một cây bút để vẽ ai thì người đó có thể hiện hình. Dù chỉ là ảo ảnh, dù chỉ là giấc mơ, nhưng trong đó, ta có thể ở bên chàng ngày ngày đêm đêm.
Cho đến một ngày ta say rượu, nhận nhầm Dật Sơ thật thành lang quân trong mộng của mình. Ta hôn chàng. Chàng hôn lại ta đến nồng nhiệt triền miên. Bị người khác bắt gặp, chàng bảo chúng ta phải thành thân để bảo vệ danh dự cho ta, sau này có thể hòa ly để ta đến với người ta yêu là Tử Tiêu. Chàng đầu gỗ đến vậy sao? Nhưng ta không ngốc nhé, đêm động phòng, ta cười nói “Ta không thích Tử Tiêu. Chàng biết ta thích ai không?” Ngọn lửa trong mắt chàng lúc ấy, ta nghĩ đời đời kiếp kiếp ta sẽ chẳng bao giờ quên được.
“Năm đó khi tình cảm sâu nặng khôn cùng, ta từng thề với trời, muốn cùng chàng bạch đầu giai lão, cùng nhau đi hết cuộc đời này. Chàng vô cùng cẩn thận ôm ta vào lòng, nói không chỉ đời này, mà phải đời đời kiếp kiếp.”
“Nhưng thật sự là đáng tiếc. Sau này chàng lại thay đổi.”
Ta không biết chúng ta đã sai ở đâu, tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này. Dây dưa với nhau gần hai nghìn năm, hạnh phúc bên nhau được chính xác một năm, rồi hơn tám trăm năm sau đó, chàng chỉ luôn để lại cho ta một bóng lưng vô tình.
Chàng hạ phàm, gặp một cô gái phàm nhân, nạp cô ta làm thiếp, đưa cô ta phi thăng thành tiên. Ta chỉ nghe tiếng cõi lòng mình vụn vỡ. Có ai hiểu được cảm giác ngoài đau thì không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa không? Đó là cảm giác của ta trong hơn một nghìn sáu trăm năm.
Cho đến ngày nhìn chàng sầu khổ khôn nguôi vì người thiếp yêu sắp mất mạng, lúc này đến đau ta cũng chẳng còn cảm nhận nổi. Ta biết mình phải làm gì. Thì ra tình yêu thật sự có mùi vị như thế. Là hết lòng vì chàng, là không phải chàng thì không thể, là mong chàng được đời đời kiếp kiếp một đôi người. Dù người đó không phải là ta cũng không sao cả.
Ta chịu sự giày vò của Tam Muội Chân Hỏa, chia tách tiên nguyên khỏi thân thể để cứu người thiếp của chàng. Ta đốt lửa Hồng Liên trong Long Đằng cốc, bước chân vào con đường một đi không trở lại, Bắc Lạc tiên tử Hi Lam sẽ hóa thành hư không, vĩnh viễn không còn cơ hội đi vào lục đạo luân hồi. Vào giây phút cuối cùng, nhìn thấy đôi mắt khiếp sợ của chàng, thật ra ta cũng có đôi chút đắc ý. Ta không có được tình yêu của chàng, nhưng chàng cũng sẽ chẳng thể quên ta dễ dàng như thế.
Dật Sơ ngốc nghếch luôn ngay thẳng như bản thể Thần Bách của chàng. Còn ta là dây tơ hồng mà, lòng vòng lươn lẹo, có bị chặt đứt cũng sẽ chờ ngày vươn lên. Ta đã lén để lại cho mình một con đường, nhưng không thèm cho chàng biết. Hy vọng chàng có được một đời bình yên bên người thiếp yêu và con cái. Còn ta cũng sẽ có một cuộc đời mới không còn liên quan gì đến chàng - người ta đã yêu suốt ba nghìn sáu trăm bốn mươi ba năm.
---
Ta là Bùi Hi Lam, đại bá của ta là quan lớn trong triều Hoàng đế Lý Long Cơ. Thật ra cái này không quan trọng bằng biểu tỷ của ta là Dương Ngọc Hoàn, nên gia đình ta luôn được Thiên tử ưu ái.
Từ bé ta đã có giấc mơ về một vị tiên nữ, cũng tên là Hi Lam giống ta, trong mộng nàng ấy dường như rất đau khổ vì một vị Dật Sơ nào đó. Ta cũng chỉ coi đó là mộng, cho đến ngày ta cầm được một cây bút thần kỳ, vẽ một bức
Bình luận