Khinh Ngữ văn phong và tình tiết truyện rất hài hước, ban đầu đọc thì cười ná thở, nhưng càng về sau, tớ lại cười không nổi mà chỉ cảm thấy đau lòng và day dứt.
KHINH NGỮ
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã thanh xuân vườn trường, thế giới song song, có chút yếu tố huyền huyễn, nữ sinh viên kiên cường lưu manh sau biến thành một người con trai x giáo sư độc mồm sau biến thành một cái cây, oan gia, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, hài hước, sâu sắc cảm động, nhiều ý nghĩa, HE
Số chương: 47 chương + 3 PN
Tình trạng: Hoàn edit.
Hướng dẫn sử dụng của reviewer: Nhìn thấy tên tác giả là nhảy hố ngay! Đây là một câu chuyện vừa tấu hài vừa bi thương; không tiểu tam, tiểu tứ.
***
Ngoài yếu tố hoàn cảnh và tính cách thì sự lựa chọn riêng của mỗi người như những con đường dẫn đến số phận và cuộc đời khác nhau.
Có lẽ đó là lý do tại sao mà dù ban đầu cùng học chung lớp tiểu học nhưng sau này, khi Lâm Khinh Ngữ còn đang chật vật làm sinh viên năm tư thì Tô Dật An đã thành giáo sư tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng nước ngoài. Anh về nước đến giảng dạy ở trường cô, trở thành thầy giáo của cô.
Khi gặp lại Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ rất vui. Người bạn thân thiết hồi nhỏ nay thành thầy giáo của mình, nhất định anh sẽ là một giáo viên hòa nhã đáng yêu, khuôn mặt luôn tươi cười vui vẻ, vô cùng nhân từ với sinh viên.
Nhưng cô đã nhầm to. Tô Dật An khi lớn lại thành một ác ma không yêu thương nổi, luôn chĩa mũi dùi vào cô một cách khó hiểu, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy cay cú không chịu được.
Sau đó, trong một lần nốc rượu say quên lối về, hai kẻ oan gia ấy cùng xuyên đến thế giới khác. Khi tỉnh dậy, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên thấy mọi thứ đều đảo lộn, cô đột nhiên mọc thêm một chú “chim cúc cu”, thành đàn ông chính hiệu, còn có bạn gái là đứa cô ghét nhất khi ở thế giới thực.
Còn Tô Dật An lại trở thành một cái cây. Không những phải chịu mọi nắng mưa giông bão cuộc đời, mà còn có một thằng nhóc chuyên rúc đầu vào hốc cây của anh hét lớn phát tiết cảm xúc, thi thoảng đá đá thân cây cho đỡ bực.
Về sau, khi biết thằng oắt ấy là Lâm Khinh Ngữ, anh chỉ muốn đập cô một trận!
Không biết bảo vệ cây cỏ hả? Quả nhiên là ông trời đố kị người tài, Lâm Khinh Ngữ vui sướng biến thành con trai, còn anh chỉ có thể làm một cái cây.
Từ đây, vô số tình tiết dở khóc dở cười phát sinh trong cuộc sống thường ngày của họ.
***
Lâm Khinh Ngữ được sinh ra trong tình yêu thương của ba và sự ghét bỏ của mẹ.
Mẹ cô luôn mong mỏi sinh được con trai. Nếu em trai của cô được sinh ra trước thì có lẽ Lâm Khinh Ngữ đã chẳng được ra đời. Rồi ba cô cũng mất, người duy nhất yêu quý đối xử tốt với cô không còn, Lâm Khinh Ngữ chịu vô số khổ cực và bất công.
Cô từng đánh nhau với em trai mình làm thằng nhóc bật khóc, mẹ biết chuyện nổi trận lôi đình, Lâm Khinh Ngữ sợ bị đòn nên nhảy từ tầng hai xuống, kết quả ngã gãy chân.
Em trai cô là một đứa hư đốn chơi bời lêu lổng, mắc nợ ngập trời. Nhà Lâm Khinh Ngữ không hề khá giả, nghe mẹ cầu xin cô cứu nó, còn từng do dự khi nghe đề nghị của chủ nợ bán cô thì sẽ trả em trai, Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn chết tâm. Cô nghỉ học một năm, bán ngôi nhà được bà để lại cho để trả nợ, sau đó cắt đứt mọi quan hệ với gia đình.
Bởi vậy, khi được đến thế giới khác với thân phận con trai, Lâm Khinh Ngữ vô cùng vui sướng. Ở nơi này, cô không có em trai, mẹ cô chỉ có một mình cô. Lâm Khinh Ngữ lần đầu được mẹ chăm sóc, bao dung, cảm nhận tình yêu cô chưa bao giờ được nếm trải.
Cô còn được cùng phòng kí túc xá với nam thần Tạ Thành Hiên, chàng trai cô yêu thầm từ lúc nhập học đến giờ. Lâm Khinh Ngữ dường như thấy một đoạn tình cảm cấm kị đang vẫy gọi trước mắt mình.
Quay về làm cái gì nữa, đời người đến đây là viên mãn =)))
Thế nhưng Tô Dật An lại xuất hiện, từ hình dạng cái cây rồi không hiểu sao lại thành người, luôn nhắc cô quay về thế giới thực, Lâm Khinh Ngữ tìm mọi cách trốn chạy. Thế giới kia, cô không muốn trở về, nơi đó chỉ toàn hồi ức đau thương.
***
Tô Dật An quen Lâm Khinh Ngữ vào đúng giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời. Cả cha và mẹ anh qua đời sau một trận bão tuyết, Tô Dật An trở thành đứa trẻ ít nói, trầm lặng đến mức không được lòng người khác.
Anh từng bị những đứa trẻ khác chỉ vào mặt mình mà mắng là thằng mồ côi không cha không mẹ, bị bắt nạt không một ai giúp đỡ. Chính Tô Dật An cũng nghĩ mình như vậy, cho rằng bản thân là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Khi trong lòng anh tràn ngập thất vọng về thế giới này dù mới chỉ là một đứa trẻ, Lâm Khinh Ngữ xuất hiện. Cô tựa như siêu nhân trong TV, hiệp khách trong phim truyền hình đứng canh trước mặt anh, khí thế hùng hổ đầy chính nghĩa.
Sau này, rất nhiều năm trôi qua, tuy rằng Tô Dật An đã quên rất nhiều chuyện năm ấy, nhưng duy chỉ có bóng lưng Lâm Khinh Ngữ là bức tranh anh vĩnh viễn không bao giờ quên. Ngay cả khi đã trưởng thành, gặp gỡ rất nhiều người, Tô Dật An cũng không tìm thấy cô gái nào như Lâm Khinh Ngữ.
Anh ở nơi đất khách, cách cô cả một vòng trái đất, nỗ lực học tập, làm việc, chỉ mong sớm ngày quay lại làm chỗ dựa cho cô gái ấy.
Lần đầu Tô Dật An gặp lại Lâm Khinh Ngữ lại là ngày cô xin thôi học.
Bình luận