Review Truyện Khó Kiểm Soát



Người này xuất thân từ gia tộc danh giá được mọi người công nhận, uy nghiêm nổi bật, nghe đồn anh đến giờ vẫn chưa kết hôn, xa cách mọi người, vì tiêu chuẩn quá cao.


KHÓ KIỂM SOÁT
Tác giả: Thần Niên
Tag: Hiện đại, cưới trước yêu sau, cô tiểu thư vừa ngọt ngào vừa quyến rũ VS với ông chủ lạnh lùng tàn nhẫn, ngọt ngào, cưng chiều, HE
Số chương: 115
Tình trạng: Hoàn edit
Lưu ý: Có khóa
Link đọc: https://luvevaland.co/tieu-thuyet/kho-kiem-soat.2082
Link dự phòng: https://luvevalandn1.co/tieu-thuyet/kho-kiem-soat.2082
________________
Văn án: 
Nhà Đàn Chước phá sản, chỉ sau một đêm, cô chủ lớn nổi bật kiêu ngạo, được mọi người vây quanh từ thần đàn rơi xuống.
Những cậu ấm từng bị cô từ chối bắt đầu thèm muốn nhan sắc của cô, bày ra đủ mọi thủ đoạn.
Đàn Chước phiền muộn, quyết định tìm cho mình một chỗ dựa.
Cô nhớ tới Triều Hồi Độ.
Người này xuất thân từ gia tộc danh giá được mọi người công nhận, uy nghiêm nổi bật, nghe đồn anh đến giờ vẫn chưa kết hôn, xa cách mọi người, vì tiêu chuẩn quá cao.
Trên boong tàu tối tăm của bữa tiệc trên du thuyền, Đàn Chước chặn anh lại, vô tình nhìn vào đôi mắt hổ phách lạnh lùng mê hoặc của người đàn ông.
Đẹp trai như vậy, thảo nào lại có tiêu chuẩn cao ——
Cô chiêu luôn tự tin với nhan sắc của mình hiếm khi hơi bối rối: "Anh có thiếu vợ không? Chính là kiểu da trắng, mặt đẹp... ừm, còn dịu dàng chu đáo nữa?"
2,
Mọi người phát hiện, Đàn Chước hoàn toàn không lâm vào cảnh khốn khó sau khi phá sản như họ tưởng tượng, vẫn rực rỡ, xinh đẹp lộng lẫy, còn mở một cửa hàng đồ cổ nữa.
Trong giới xôn xao bàn tán.
Cho đến khi có người nhìn thấy chiếc xe riêng của Triều Hồi Độ thường xuyên xuất hiện bên ngoài cửa hàng đồ cổ.
Một tạp chí phỏng vấn nhân vật nổi tiếng thăm hỏi.
Phóng viên: "Nghe nói gần đây ngài thường đến cửa hàng đồ cổ, có phải ngài đã tìm thấy bảo vật mới nào không?"
Người đàn ông trẻ tuổi xoay chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền thế và địa vị gia tộc, toát ra khí chất lạnh lùng ngăn cách người khác, khuôn mặt lãnh đạm cười nói:
"Đón cục cưng tan làm về nhà."
3,
Lúc đầu, Triều Hồi Độ cưới Đàn Chước về, coi như là một đóa hoa xinh đẹp quý báu mà yếu đuối, chăm sóc cẩn thận, thỉnh thoảng thưởng thức——
Sau này nuôi mãi nuôi mãi, lại nuôi thành một đóa hoa ăn thịt người bá đạo.
Đàn Chước nhớ lại 'sơ yếu lý lịch' tự tiến cử, hơi chột dạ ngồi lên đùi người đàn ông, "Đinh đoong, 'cô vợ nhỏ' dịu dàng của anh đã online."
Đóa hoa nhỏ xinh đẹp nuôi trong nhà, Chuyên gia giám định đồ cổ vs Người trồng hoa hợp pháp, Người đứng đầu gia tộc
Cuộc sống hàng ngày/ Cưới trước yêu sau/ Toàn bộ đều là hư cấu, mọi thiết lập đều phục vụ cho cốt truyện, đừng áp dụng vào thực tế, đừng áp dụng vào người thật, đừng quá nghiêm túc nghiên cứu/ Gia đình nữ chính phá sản có nguyên nhân, bản thân cô lại sở hữu nhiều đồ cổ gia truyền, không phải câu chuyện về cô chiêu phá sản gặp nạn/ Không thích tiểu thuyết nhà giàu, người đẹp trai xinh gái yêu nhau sau khi kết hôn thì đừng vào đọc
……….
Dạo này bị kén truyện thì tình cờ nhìn thấy bộ này và phải nói là thật không uổng công mình cố chống cơn buồn ngủ để ráng đọc hết mà. 
Nếu bạn còn nhớ cặp đôi Dung Hoài Yến - Cố Tinh Đàn trong bộ “Kiêu Sủng”, hay vẫn yêu thích đôi Tần Mang - Hạ Linh Tế của “Công Khai” thì chắc chắn cặp đôi Đàn Chước và Triều Hồi Độ trong bộ “Khó Kiểm Soát” này cũng sẽ làm bạn mê mẩn như vậy. 
Tên tác giả Thần Niên có lẽ đã không còn quá xa lạ với mấy mọt truyện trên web chúng ta rồi nhỉ, vậy thì bộ “Khó Kiểm Soát” này chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng đâu.
Đàn Chước vốn là một cô chủ lớn có tiếng ở Giang Thành, cô vốn luôn kiêu ngạo và được mọi người ngưỡng mộ, vây xung quanh. Thế rồi một ngày gia đình nhà họ Đàn phá sản, bố mẹ “chạy trốn” ra nước ngoài và bỏ lại cô với một tờ hôn ước đã được định sẵn. Và trong một bữa tiệc trên du thuyền, cuối cùng cô cũng đã gặp được người đàn ông đã được đính hôn với mình đó - Triều Hồi Độ. Vốn là một cô chiêu vẫn luôn tự tin về nhan sắc của bản thân mình, luôn có những cậu ấm theo đuổi thèm muốn nhan sắc của mình, vậy mà khi nhìn vào đôi mắt của Triều Hồi Độ, cô lại hiếm khi bối rối hỏi: “Anh có thiếu vợ không?…”. 
Và cũng bắt đầu từ đây, sợi dây định mệnh dần trói hai con người lại với nhau cùng biết bao câu chuyện dở khóc dở cười, vui buồn lẫn lộn xảy ra.
Đàn Chước là một cô chiêu đúng nghĩa. Từ bé lớn lên trong sự bao bọc và yêu thương của gia đình, cô vẫn luôn như một con phượng hoàng kiêu ngạo, xung quanh luôn có đám chị em bạn bè plastic vây quanh. Dù khi gia đình đã phá sản, thì Đàn Chước vẫn là một chú chim phượng hoàng đầy cao ngạo, không chịu thua bất cứ ai bao giờ. Nghe vậy bạn đừng vội hiểu nhầm nữ chính của chúng ta là một người không biết điều và cô chiêu hư hỏng nhé. Mà ngược lại, cô gái đó lại khá tưng tửng và cũng vô cùng hài hước. Những lúc cô kiêu ngạo và tự mãn về vẻ đẹp của mình đều khiến mình cười tủm tỉm vì quá đáng yêu. Từ bé đã được lớn lên trong sự yêu chiều của mọi người, nên Đàn Chước cũng có tính tình nũng nịu, kiêu kỳ như phần lớn những cô gái nhỏ. 
Tuy vậy, sâu thẳm bên trong con người nhỏ bé đó là một sự kiên cường và mạnh mẽ. Trong công việc, Đàn Chước lại luôn vô cùng nghiêm túc và tập trung. Là một cô chiêu, nhưng Đàn Chước vẫn luôn biết mình muốn làm gì, đó là mở một cửa hàng đồ cổ để những vật phẩm gia truyền của nhà họ Đàn sẽ được nhìn thấy ánh sáng và về với người thật sự biết trân trọng chúng.
Còn Triều Hồi Độ là một người xuất thân từ gia tộc danh giá, được mọi người ở Giang Thành công nhận, luôn uy nghiêm, lạnh lùng và xa cách với mọi người. Anh như một tồn tại chính xác cho định nghĩa về quyền thế và địa vị trong giới thương trường, quanh người luôn toát ra khí chất lãnh đạm, cao ngạo nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Xuất thân từ gia tộc họ Triều danh giá, nhưng tuổi thơ của Triều Hồi Độ cũng vô cùng khắc nghiệt. Lúc vừa sinh ra thì bị coi là khắc tinh, vận mệnh khắc người thân, sẽ luôn cô đơn và mãi mãi không có tình yêu. 
Đến khi lớn hơn thì bị bố ruột và ông nội coi như một cỗ máy để kế thừa gia tộc, bị xiềng xích gia tộc trói chặt. Sống trong nhà tù gia tộc đó, anh dần trở nên vô cảm và thờ ơ. “Người như Triều Hồi Độ, lạnh lùng đến tận xương tuỷ, sẽ không bị bất kỳ ai mê hoặc. Đôi mắt màu hổ phách kia, ngay cả khi trên giường, vào lúc thoả mãn nhất, cũng không hề có sự mê loạn nào cả.” Cho đến khi gặp được Đàn Chước, chú chim phượng hoàng đó đã dần thắp sáng trái tim u ám của anh và kéo anh ra khỏi những gông xiềng đã trói buộc anh bấy lâu.
“Thế giới của Triều Hồi Độ vốn là một mảnh hoang vu, Phật làm sao cũng không thể cứu độ được anh.
Nhưng sự xuất hiện của Đàn Chước, đối với anh mà nói, chính là sự cứu độ trong tình cảnh tuyệt vọng.”
Lúc đầu khi đọc mấy chương đầu của truyện, mình đã thắc mắc rằng sao mới chỉ gặp nhau trên tàu mà hai người đã có thể có quan hệ luôn được vậy? 
Cứ nghĩ hôn ước của hai người là sự sắp đặt của người lớn, cứ nghĩ trên boong tàu đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, thì mãi về sau mình mới hiểu được hoá ra nhân duyên của hai người đã được định sẵn từ khi Đàn Chước là cô bé 3, 4 tuổi và Triều Hồi Độ là cậu bé 7, 8 tuổi. Đàn Chước khi 6 tuổi đã từng mất trí nhớ và quên hết mọi chuyện xảy ra trước năm 6 tuổi đó. Và cũng vô tình, cô đã quên mất “anh trai” mà cô luôn lẽo đẽo theo sau. 
Ở cái lúc khi mới 10 tuổi đó, Triều Hồi Độ vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, anh chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô bé Đàn Chước khỏi những mối nguy hiểm xung quanh. Cũng chính vì thế, anh mới quyết định quay trở lại nhà họ Triều, tiến vào chiếc lồng sắt giam cầm bản thân. 
Và suốt 15 năm đó trôi qua, anh chưa từng gặp lại cô bé Chước Chước của mình. Khi đọc đến đoạn này, thực sự mình đã cảm thấy rất ghê tởm và tức giận ông bố của Triều Hồi Độ. Đàn Chước khi đó chỉ mới 6 tuổi mà thôi, nhưng ông ta vẫn có thể nhẫn tâm là đẩy cô bé xuống một hố sâu tối tăm và đầy những con thú kinh rợn. Riêng với nhân vật này, thì mình thấy cái kết mà ông ta phải nhận vẫn là chưa đủ với những gì mà ông ta đã gây ra.
Tuyến tình cảm của hai nhân vật chính cũng được xây dựng rất

logic và chặt chẽ. Triều Hồi Độ luôn nói “không thể yêu cô” chứ anh không nói anh không yêu. 
Triều Hồi Độ có yêu Đàn Chước không? Câu trả lời chắc chắn là có. 
Triều Hồi Độ đã nói: “Nếu viện bảo tàng bỏ hoang là cơn ác mộng Đàn Chước không thể thoát ra, thì trên cơn ác mộng đó, anh sẽ xây dựng một toà lâu đài kiên cố và mơ mộng, để sau này trong giấc mơ của cô chỉ còn có cổ tích.” Nếu không yêu, thì sẽ có ai lại đi phá huỷ một viện bảo tàng bị bỏ hoang và xây lên đó một toà lâu đài chỉ để khiến Đàn Chước có thể quên đi ám ảnh bị bắt cóc? 
Nếu không có yêu, thì anh cần gì phải tự tay bóc vỏ vải chỉ vì một lời hứa lúc nhỏ sẽ lấy cô làm vợ, bỏ vỏ vải cho cô suốt đời? Nếu không yêu thì sao sẽ có sự lo lắng khi cô bị bắt cóc, sự ghen tuông khi thấy cô vô tình lên hot search với người đàn ông khác. Tình yêu của anh bị chôn vùi dưới những xiềng xích, sâu trong vực thẳm tâm hồn. Nhưng tình yêu đó lại vô cùng rõ ràng qua từng cử chỉ, từng ánh nhìn và lời nói của anh. 
Đến cái cách gọi “con nợ của anh”, “bông hoa nhà trồng”, “đoá hoa nhỏ yêu kiều” cũng mang đầy sự cưng chiều và dung túng.
Nếu bạn đang thắc mắc rằng vì sao sau khi quay trở lại nhà họ Triều, Triều Hồi Độ không đi tìm hay quan tâm gì đến Đàn Chước trong suốt 15 năm đó, thì có lẽ câu trả lời là đó là cách anh bảo vệ cô, bảo vệ ánh sáng của bản thân vì anh biết khi chưa có đủ quyền lực thì anh vẫn chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ cô khỏi những mỗi nguy hiểm. 
Có lẽ ký ức năm 10 tuổi đó đã ám ảnh quá mức, và rồi dần dần, anh tự khiến bản thân phải quên đi rằng mình rất quan tâm cô. Trong tâm trí Triều Hồi Độ luôn nhớ đến Đàn Chước, nhưng lớp vỏ bọc giả dối bao năm đã che mờ nỗi nhớ và tình cảm đó của anh. Triều Hồi Độ đã quen giả vờ, giả vờ kính Phật, giả vờ không quan tâm đến điều gì hết, giả vờ đã thành quen và cũng quên luôn cách yêu một người như thế nào. 
Anh đã từng mong chờ được gặp lại Chước Chước của mình biết bao, nhưng những vỏ bọc mà anh tạo ra cho bản thân lại che mờ đi mong ước đó và khiến anh quên mất cách yêu ánh sáng đó của mình. Như Đàn Chước nói: “Hoá ra người tôi yêu vì bảo vệ tôi mà quên mất cách yêu tôi.” Nhưng dù có là vậy, tình yêu và những rung động dành cho Đàn Chước là điều anh không thể kiềm chế được. Phá bỏ những xiềng xích đã luôn buộc chặt lấy bản thân, anh dần nhận ra và học được cách yêu người con gái đó. 
Cũng như tên truyện vậy, tình yêu dành cho Đàn Chước là một điều anh khó có thể kiểm soát được. Nếu Đàn Chước yêu một cách rõ ràng và luôn biểu hiện ra trên khuôn mặt và trong từng lời nói, thì tình yêu của Triều Hồi Độ lại luôn bị anh giữ kín trong tim.
Thực lòng mà nói, đối với mình đây là bộ hay nhất của Thần Niên mà mình đã đọc. Từ cách viết cho đến mọi tình tiết và chi tiết trong truyện đều rất hợp lý và có sự liên kết chặt chẽ với nhau, không một chi tiết thừa thãi. Các nhân vật cũng được xây dựng với nét đặc sắc riêng, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ đều không bị trộn lẫn. 
Hay như cái tên của nam chính cũng có một ý nghĩa riêng, nó cũng như cuộc đời của anh vậy. Thiếu niên bơ vơ trong vực sâu đến một ngày nào đó cũng sẽ tìm được ánh sáng rực rỡ của mình, đốt cháy quá khứ đen tối và khiến thế giới của anh được cứu rỗi thực sự, hoa nở rực rỡ. Một chi tiết khác mà mình rất thích trong bộ này là trong gần 2 năm xa cách, khi viết “nhật ký”, Triều Hồi Độ luôn kết thúc với 3 chữ “Nhớ Chước Chước”. Ba chữ này như nhấn mạnh nỗi nhớ da diết của anh nhưng lại không thể đi tìm Đàn Chước.
Thực sự khi viết bài review này, mình chỉ muốn nói là truyện rất rất rất hay. Truyện đưa mình đến với những cung bậc cảm xúc khác nhau, vui có, buồn có, hạnh phúc có, trầm lắng có, cảm động có và cũng có chút gì đó tiếc nuối luôn. 
Có lẽ sẽ có bạn nói truyện khó kiểm soát buff nam chính bàn tay vàng hay gia thế, nhưng ngôn tình mà, nào ai đánh thuế giấc mơ đâu! À phần H của bộ này cũng vô cùng ảo diệu nhé! Tác giả viết cực kỳ ví von và trừu tượng luôn. Nhiều lúc đọc mà còn không biết là tác giả đang miêu tả cảnh giường chiếu đâu :)) Nói chung là bộ này mình 10000000% đề cử nhé! Truyện đã hoàn, post full trên web và chỉ tốn có 150MP thì đây là cái giá quá hời cho một bộ truyện xuất sắc như này. 
Nếu đánh giá, thì bộ này xứng đáng điểm 11/10.
Thôi spoil quá trời rồi, viết nữa thì chắc spoil hết truyện mất. Bạn hãy đọc và tự cảm nhận câu chuyện này nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Advertisement

Bình luận