Review Truyện Kyou No Kira-kun



Kyou No Kira-kun motip nhân vật bệnh nặng cũng không còn mới mẻ nữa nhưng mình nghĩ tư duy và ý nghĩa trong “Kyou no Kira-Kun” khá hay và nhẹ nhàng, thích hợp để đọc bất kỳ lúc nào bạn muốn chữa lành tâm hồn giữa những nặng nề của cuộc sống!


KYOU NO KIRA-KUN


Tác giả: Mikimoto, Rin 
Thể loại: Manga, drama, romance, shoujo, schoollife, slice of life, tragedy
Độ dài: 36 chương
Tình trạng: Full - đã chuyển thể thành live action.
Mặc dù là hàng xóm với nhau, Nino và Kira lại chưa từng nói chuyện với nhau... Nhưng khi Nino biết được bí mật của Kira, cuộc sống của cô ấy thay đổi mãi mãi và mỗi ngày đều trở nên thú vị hơn!! 
***
Kira Yuiji rất ghét tiếng tích tắc của đồng hồ, vì nó như đang nhắc nhở rằng, thời gian của cậu đang dần cạn kiệt.
Ở lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời, bố Kira thông báo với cậu trong nước mắt, cậu chỉ còn hai năm để sống. Từ lâu Kira đã biết cơ thể mình không được khỏe mạnh, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ phải đối diện với “cái c hết” như thế nào.
Kira bắt đầu trượt dài trong sự ăn chơi đàn đúm, cậu làm những thứ nổi loạn nhất, phá phách nhất để che giấu bệnh tật và sự yếu đuối của cậu trước ánh mắt mọi người. Kira muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân mà không ngờ cậu lại làm tổn thương người bố thương yêu cậu nhất.
Mẹ Kira dù có hy sinh tính mạng cũng muốn sinh ra cậu, nhưng rốt cuộc cậu vẫn sẽ sớm ra đi. Vì vậy cậu luôn lo sợ không biết bố có từng nghĩ rằng đứa con như cậu mới là người nên c hết đi thay mẹ không.
Sự bất an, bất lực đã khiến Kira sống buông thả, hời hợt với mọi thứ. Những mối tình chóng vánh, những người bạn chỉ biết tung hô hùa theo cậu, những thứ phù phiếm hư ảo… Cậu cho rằng như thế sẽ có thể giảm bớt phẫn nộ của mình đối với sự trớ trêu của số phận. Vậy mà đến khi Kira ở một mình, còn lại sâu bên cậu vẫn chỉ là sự hụt hẫng, trống rỗng và cô đơn.
Có lẽ Kira vẫn sẽ chìm đắm trong thế giới tăm tối ấy nếu như cậu không gặp được Nino.
Lúc này cậu chỉ còn một năm - ba trăm sáu mươi lăm ngày để sống.
Thật ra Nino vẫn luôn ở đó thôi, cô bé là bạn cùng lớp với Kira, cũng là hàng xóm của cậu. Hai người gần nhau như thế nhưng lại chưa từng nhìn vào mắt nhau.
“Con bé vẹt” là biệt danh mà mọi người dành cho Okamura Nino, vì vẻ ngoài lầm lì ít nói lại kỳ lạ của cô bé. Chiếc tóc mái lòa xòa che kín trán và mắt Nino, cô mang theo một con vẹt nhồi bông trên vai đi học, luôn ngồi một xó trong lớp, không giao tiếp với mọi người xung quanh.  
Tưởng như cả hai sẽ vẫn tiếp tục là người xa lạ, ở trong thế giới riêng của mỗi người. Không ngờ Nino lại là người đầu tiên và duy nhất trong lớp biết tin Kira chỉ còn sống được một năm nữa.
Ban đầu Nino không thể nhìn thấy được điều đó qua con người mà Kira thể hiện ra. Với cô, Kira không hề giống một người mà thời gian sống đang cạn kiệt dần, cậu trái ngược với cô, rực rỡ, nhiệt huyết, nhiều người vây quanh. Trông cậu không hề bất ổn hay cần một người đến nhìn cũng không dám nhìn người khác như cô giúp đỡ.
Đến một ngày, Kira phát hiện ra bí mật của Nino. Con vẹt bông nhìn-giống-thật của Nino lại thật sự là thật, còn biết nói tiếng người. Con vật này là người bạn duy nhất của Nino, trò chuyện với cô bé hằng ngày trong giờ giải lao ở trường. 
Và điều ngăn cản Nino tiếp xúc với những “người thật” xung quanh không phải là chiếc mái che kín mắt, mà là vết sẹo trên trán cô phải mang theo từ quá khứ bị b ạo l ực học đường. Chính quá khứ đó mới là thứ khiến Nino thu mình lại trong chiếc vỏ ốc của mình.
Khi đã biết rõ bí mật của nhau, Kira và Nino dần tìm thấy điểm chung giữa họ. 
Đằng sau vẻ ngoài bất cần, chẳng thiết tha gì cuộc sống, là nội tâm đang kêu gào của Kira. Cậu không muốn c hết, thật sự không muốn c hết, cậu đã từng chối bỏ cái c hết bằng cách làm mọi thứ để lãng quên nó, che đậy nó. Giống như Nino che giấu bản thân vì lo sợ quá khứ lặp lại, thà rằng không có ai ở bên mình ngay từ đầu, từ chối kết nối với thế giới xung quanh.
Đến khi gặp Nino, Kira mới hiểu ra việc cậu nên làm là tìm được “ý nghĩa của việc sinh tồn”, là mỗi ngày phải hạnh phúc đến tận giây phút cuối cùng. Có như thế thì cậu mới không ra đi với những tiếc nuối, hối hận. Nino nói với Kira rằng, cô sẽ ở bên cậu, không để cậu một mình trong bóng tối, cùng cậu trải qua ba trăm sáu mươi lăm ngày cuối cùng này, họ sẽ

cùng nhau biến khoảng thời gian này trở nên thật ý nghĩa.
Nino cũng đủ quyết tâm để gạt bỏ những điều ngăn cản cô bé khỏi việc tìm thấy những hạnh phúc ấy. Nino không còn che giấu đôi mắt của mình, che giấu vết sẹo xấu xí, cô dần tìm cho mình tiếng nói riêng, những người bạn thật sự, chủ động tạo nên những kỉ niệm đẹp. Cô luôn cho rằng người giúp mình tìm lại sự tự tin là anh chàng Kira, mà không ngờ chính Kira cũng được sự quyết tâm của cô làm cho thay đổi.
Đối với Nino, tuy Kira nhìn thì kiêu ngạo, khó gần, hơi độc mồm độc miệng một tí, nhưng lại là người dễ khóc, dễ xúc động và… dễ thương. Càng gần gũi, Nino càng nhận ra tình cảm trên mức bạn thân mà cô dành cho Kira, nhưng cô bé không dám bày tỏ lòng mình vì hiểu nhầm Kira thích một người khác.
Còn điều ngăn cản Kira thì quá rõ ràng, cậu là người không có tương lai, làm sao dám hứa hẹn chuyện lâu dài với người con gái mình yêu chứ…
***
Theo mình, cái c hết dưới góc nhìn của các bạn trẻ trong truyện là khá nhẹ nhàng, không quá bi lụy, chỉ là các nhân vật trong truyện vẫn còn quá trẻ để biết cách đối diện với điều tồi tệ ấy. May mắn là ở giây phút họ chao đảo, hoang mang nhất, họ đã tìm thấy những người kéo mình lên khỏi vũng lầy bi quan, giúp họ tìm được ánh sáng hạnh phúc.
Kira đã nói với Nino rằng: “Tớ có cảm giác là nếu được ở bên cạnh cậu, thì đến giây phút cuối cùng cũng đều là hạnh phúc. Vậy nên, chúng ta ở bên nhau nhé?”
Nino thì viết cho Kira: “Kira-kun là ánh sáng của tớ. Vì muốn làm cho cậu cảm thấy đến cuối cùng đều có thể cười mà nghĩ rằng bản thân mình sống rất tốt. Tớ muốn ở bên cạnh cậu.”
Điều quan trọng không phải chúng ta còn sống được bao lâu, mà là chúng ta đã sống như thế nào. “Ngày mai” là chuyện của tương lai, chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong “ngày mai”, vậy nên Kira và Nino đều chọn cách làm họ hạnh phúc nhất, đó là sống hết mình cho “hôm nay”, như thể “hôm nay” là ngày cuối cùng mà họ còn lại.
***
Mặc dù truyện đã xuất bản từ lâu, motip nhân vật bệnh nặng cũng không còn mới mẻ nữa nhưng mình nghĩ tư duy và ý nghĩa trong “Kyou no Kira-Kun” khá hay và nhẹ nhàng, thích hợp để đọc bất kỳ lúc nào bạn muốn chữa lành tâm hồn giữa những nặng nề của cuộc sống. Art truyện xinh xắn, càng về sau càng đẹp hơn. 
Bộ truyện đã được làm live-action năm 2017, mặc dù tạo hình diễn viên hơi “dìm” nhan sắc nữ diễn viên chính (Marie Iitoyo) nhưng nội dung vẫn dễ thương và gần với nguyên tác.

Advertisement

Bình luận