“Mệnh công chúa” là bộ truyện mới nhất mình đọc convert và cảm thấy vô cùng hay, hấp dẫn đúng gu yêu thích nên tích cực muốn đề cử đến mọi người.
Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua
Thể loại: Hiện đại, xuyên sách nữ phụ, thanh xuân vườn trường, nam chính nuông chiều vô hạn - nữ chính giả vờ mắc bệnh công chúa, nữ cường - thông minh VẢ MẶT nữ phụ cực sảng :v, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, hài hước, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 50 phần
Tình trạng: Hoàn cv - CHƯA EDIT.
Có thể nói nữ phụ trong <<Trầm mê cực độ>> là nữ phụ thảm nhất, chẳng làm cái gì cũng bị nữ chính ghi hận, trả thù mọi lúc.
Thư Nhĩ xuyên vào nữ phụ cùng tên trong sách, chỉ muốn làm được một điều:
Khiến cho nữ chính tức chết, tóm lấy nam chính.
Cô tác oai tác quái trong thế giới của nam chính, chờ nữ chính xuất hiện để dạy cô ta làm người, khuyên cô ta lương thiện.
Nhưng mà chờ rồi lại chờ, nữ chính vốn phải lên sân khấu từ lâu lại chậm chạp chẳng thấy đâu.
Vào một buổi chiều, cô đi ngang qua kho cất thiết bị thể dục, trong lúc vô tình nghe được nam nữ chính nói chuyện.
“Hoắc Triều, tính tình Thư Nhĩ xấu như vậy, bị bệnh công chúa quá nặng, quan trọng nhất chính là cậu ấy không hề thích cậu. Cho dù là vậy, cậu vẫn thích cậu ấy sao? Cậu có thấy như vậy hèn quá không?”
“Ông đây thích hèn như vậy đó, cô quản được chắc?”
-
Trường trung học số một mới có một học sinh chuyển đến, nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ lão đại vì khi còn nhỏ đã cứu mạng lão đại một lần. Bọn họ cho rằng xuất phát từ tình cảm lúc nhỏ nên lão đại mới kiên nhẫn với cô ấy đến vậy, nhưng chắc chắn là chẳng có tình cảm gì hơn đâu.
Mãi đến một ngày kia, các cô nhìn thấy cảnh tượng Hoắc Triều và vị ân nhân kia ở bên cạnh nhau.
Nữ sinh cưỡi trên cổ Hoắc Triều, nắm tóc anh, chơi đùa vành tai anh, giày vò đầu tóc anh, giương oai trên người anh, lại còn dõng dạc nói rằng: “Tôi cứu cậu, cho nên cậu phải đối xử tốt vô điều kiện với tôi. Cậu phải nghe theo lời tôi, làm theo mọi yêu cầu của tôi, không được nhìn mấy nữ sinh khác, không được mặt mày hớn hở với người khác, cậu có đồng ý không?”
Hoắc Triều: “Được.”
Còn có thể làm sao? Tiểu tổ tông do bản thân rước về, đương nhiên là quỳ cũng phải cưng chiều thôi!
[Anh có thể vì cô mà trở nên tốt hoặc xấu, vì yêu thích của cô mà thay đổi hoàn toàn.
Chỉ có điều.
Tương lai người ngủ cùng cô trong một cái huyệt, người được khắc tên bên cạnh trên bia mộ cô, cũng chỉ có thể là anh.]
_____
Kiếp trước, Thư Nhĩ sinh ra trong gia tộc hào môn, từ nhỏ đã định trước cô là mệnh công chúa. Cho dù đi đến đâu làm gì thì vận mệnh ấy cũng đã khắc cốt trong xương tuỷ.
Thế nhưng, ông trời trêu đùa khi để cho cô xuyên đến nhân vật nữ phụ trùng tên trong cuốn sách “Trầm mê cực độ” mà cô đã đọc được lúc trước.
Nữ phụ trong truyện cũng tên Thư Nhĩ, là một cô gái nhỏ hướng nội, ít nói, hiền lành. Lúc ấy, nam chính vì hiểu nhầm nữ phụ khi còn bé cứu mình trong một vụ động đất kinh hoàng, thế nên anh liền báo ân cho cô. Chỉ là, nam chính không biết rằng, vì sự việc này đã dẫn đến bi kịch cho nữ phụ.
Bởi vì, nữ chính sau khi biết chuyện, cho rằng nữ phụ đã cố tình mạo danh ân nhân thật sự của nam chính là mình để nhận hết tất cả những điều tốt đẹp ấy. Vì vậy, cô ta hãm hại nữ phụ, tàn nhẫn bán đến vùng núi xa xôi hẻo lánh, ngày ngày đi đào than đá, cực khổ vất vả đến hết đời, không có ngày quay trở lại.
Cứ thế, nữ phụ rõ ràng là không có làm gì, vô tội bị hiểu nhầm, vô tội nhận được chút báo ơn nhỏ bé, sau đó vô tội gánh hết thảy giận dữ cùng tàn độc của cô ta. Thật bất công biết bao.
Vì vậy, khi biết bản thân mình xuyên đến nhân vật này, Thư Nhĩ cảm thấy nếu mình không thay nguyên chủ chơi đùa nam chính và nữ chính một phen thì thật quá uổng phí.
Chẳng phải cô vốn mang vận mệnh công chúa sao? Vậy thì, sẽ bắt đầu bằng bệnh công chúa cho các người thấy, như thế nào mới thật sự là công chúa đích thực.
***
Hoắc Triều khi còn bé trong một lần cãi nhau cùng bố, đã một mình ngồi xe về miền quê xa xôi thăm mộ mẹ. Anh lúc ấy không biết rằng, chuyến đi này của mình sẽ gặp phải động đất lớn như vậy, suýt chút nữa còn lấy đi cả tính mạng của anh.
Thật may, có một cô bé trong giây phút nguy nan đó đã không ngại đưa cánh tay ra cứu giúp anh. Vì thế, anh nguyện với lòng rằng, sau này sẽ báo đáp, giúp cho cô một cuộc sống ấm êm đến hết cuộc đời. Bởi vì, anh là tiểu thiếu gia của Hoắc gia, đại hào môn tiếng tăm vang dội trong thành phố lớn này không ai không biết.
Vì thế, khi biết có học sinh mới chuyển đến từ vùng quê nghèo và có tên là Thư Nhĩ, trùng với những ký ức trong quá khứ, Hoắc Triều nghĩ rằng đây chính là ân nhân của mình. Cho nên, anh liền nhờ bạn học ngày ngày mang theo rất nhiều bánh trái, sữa tươi đem đến cho cô.
Nhưng mà, anh tuyệt nhiên không muốn gặp mặt, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào. Đối với anh, hàm ơn phải báo là tất nhiên, nhưng cũng không thể có cái gọi là “lấy thân báo đáp” được.
Chính là Hoắc Triều không ngờ, cô gái nhỏ ấy lại đến gặp anh và xoay chuyển toàn bộ duyên phận của hai người. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
***
Thư Nhĩ luôn cảm thấy nam chính Hoắc Triều chính là một tên ngốc, nếu không ngốc sao có thể tự mình nhận nhầm người, rồi lại không quan tâm đến sống chết của người khác khi bản thân là nguyên nhân gây chuyện để nữ chính hãm hại nữ phụ kia chứ?
Vì vậy, trong khi Hoắc Triều chưa biết mình nhận sai thì Thư Nhĩ cô đây sẽ ra sức mà hành hạ anh để trả lại thù cho nguyên chủ.
Thế nên, Thư Nhĩ đến gặp Hoắc Triều, gọi một tiếng “Anh trai” ngọt ngào rồi gán cho anh cái danh là đang truy đuổi mình để tiện bề giày vò :v
Cứ thế, Thư Nhĩ nổi lên bệnh công chúa, cái gì cũng muốn Hoắc Triều chiều theo ý mình, sủng ái mình vô điều kiện.
Cô muốn anh tự đem hoa quả, sữa tươi đến lớp cho cô. Cô muốn anh mỗi ngày chờ rồi đưa đón cô đi học bằng xe đạp. Cô muốn anh giúp cô đạt được danh hiệu Nữ thần của trường. Cô muốn anh tổ chức sinh nhật cho mình thật lớn thật xa hoa. Cô còn muốn anh mua kem, đan túi xách len cho cô…
***
Còn Hoắc Triều, lần đầu tiên nhìn thấy Thư Nhĩ, liền cảm thấy đó là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, hoạt bát và tràn ngập sức sống. Chỉ là, cô gái này mắc bệnh công chúa quá nặng. Cái gì cũng muốn được người khác nuông chiều, làm theo ý mình cho bằng được.
Anh lúc đầu rất không vui, tại sao ân nhân của mình lại làm loạn đến như thế kia chứ? Nhưng mà, những đòi hỏi của cô gái nhỏ cũng không đến mức quá đáng, thôi thì anh chiều một chút cho xong vậy.
Chỉ là, Hoắc Triều à, anh không biết bản thân đã dung túng cho Thư Nhĩ rất nhiều mất rồi. Thư Nhĩ lấn tới một bước, anh lại lùi hai bước, Thư Nhĩ lấn tới hai bước anh lại lùi cỡ chục bước cho cô mặc sức làm càn. Rõ ràng biết Thư Nhĩ mắc bệnh công chúa, anh lại chỉ bất đắc dĩ cười rồi làm theo ý cô.
Ban đầu, Hoắc Triều nghĩ rằng là vì báo ân nên mới muốn đối xử tốt với Thư Nhĩ một chút. Nhưng chẳng biết từ khi nào anh lại cảm thấy, Thư Nhĩ sinh ra vốn dĩ nên được cả thế giới này đối tốt. Bởi vì, cô là công chúa mà.
***
Hoắc Triều vốn là một người mang trên vai nhiều tổn thương từ quá khứ, từng trải qua năm tháng tuổi trẻ
Bình luận