Phu Nhân Tướng Quân Lại Điên Rồi tác giả xây dựng nhân vật rất hợp lý, nắm bắt vừa đủ để tạo ra một Bạch Phù mong manh nhưng không yếu đuối, một Tưởng Điên mạnh mẽ nhưng đủ ôn nhu.
Tác giả: Mặc Dương
Thể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, cung đấu, nữ thầy thuốc bị câm - tướng quân thô lỗ có bệnh, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, có chút ngược nam, HE
Độ dài: 89 chương
Tình trạng: Hoàn.
Bạch Phù vừa sinh ra đã là trẻ mồ côi, được sư phụ nhặt về nuôi nấng, còn truyền dạy cho nàng y thuật cả đời ông nghiên cứu. Mặc dù không có phụ mẫu, nhưng từ nhỏ nàng vẫn luôn được sư phụ cùng sư huynh yêu thương, chiều chuộng, cuộc sống so với một tiểu thư khuê các cũng không kém là bao nhiêu.
Thế rồi có một ngày, nàng lâm trọng bệnh, khi tỉnh lại đã không còn có thể nói chuyện, sư huynh bận bịu chuyện riêng mà rời nhà, còn sư phụ nàng, không bao lâu sau lại đột nhiên uống thuốc đ ộc t ự v ẫn. Nàng muốn rời núi tìm sư huynh, nói cho hắn biết sư phụ đã qua đời, giao cho hắn hòm thuốc mà ông vẫn luôn trân trọng.
Lúc đang chuẩn bị rời đi, nàng vô tình lại nhặt được một nam nhân bị trọng thương ở trong suối. Vốn chàng và nàng chẳng có gì liên quan, thế nhưng y đức thầy thuốc không cho phép nàng bỏ mặc chàng. Thế là, nàng đem nam nhân đó về nhà, trị thương, mớm thuốc, nhặt lại cho chàng cái mạng nhỏ.
Nàng vốn chỉ là thiện tâm cứu chàng, cũng không có ý định đòi hỏi báo ân. Thế nhưng cái tên nam nhân thối kia vừa tỉnh lại liền la hét muốn thú nàng. Theo như lời chàng nói thì, “Bạch Phù nếu đã hôn chàng, cũng đã sờ chàng, tự nhiên chính là nữ nhân của chàng, chàng muốn đem theo bên mình che chở”.
Tưởng Điên tự cho rằng mình tính toán tốt lắm, thế nhưng chàng lại không biết tiểu cô nương của chàng trong lòng đã muốn g iết chàng đến trăm lần rồi. Nàng cho rằng chàng khi dễ nàng bị câm không thể từ chối. Bởi vì chàng hôn mê, thế nên nàng mới phải mớm thuốc cho chàng, chỗ nào giống như... hôn chàng kia chứ? Còn nàng sờ chàng, chỉ vì nàng phải thay thuốc cho chàng mà thôi.
Thế nhưng Tưởng Điên là ai? Là đại tướng quân đầu gỗ, thích làm theo ý mình. Bởi vì chàng đã nhận định nàng là thê tử, liền nhất định không buông tay, quấn quýt nàng, nuông chiều nàng, che chở nàng trong lòng bàn tay. Nàng chạy chàng liền đi tìm, nàng khóc chàng thay nàng lau nước mắt, kẻ nào bắt nạt nàng, chàng nhất định đem kẻ đó dạy dỗ một trận.
Một nam nhân, trên chiến trường là chiến thần đánh đông dẹp bắc, đối với kẻ thù quyết không nương tay, thủ đoạn chỉnh người cũng không thiếu. Nhưng trước mặt nàng, chàng chỉ là một Tưởng Điên vụng về, thô lỗ, muốn dỗ nàng vui, muốn sủng nàng, thương nàng.
Bí mật thân thế nàng được mở ra, càng đau đớn hơn là sự độc ác cùng những toan tính dơ bẩn của sư huynh cùng nàng lớn lên từ nhỏ khiến Bạch Phù bàng hoàng cùng khổ sở. May mắn thay, trong lúc đó còn có một Tưởng Điên kịp thời tới cứu nàng, ở bên cạnh che chở, cho nàng một chỗ dựa.
Dù chàng có bệnh điên thì thế nào, dù chàng cộc cằn, thô lỗ thì có sao. Chỉ cần người đó là Tưởng Điên, Bạch Phù liền nguyện ý nắm tay chàng đi đến cuối đời.
Mưa gió chưa qua, phong vân lại kéo tới. Một hồi kinh biến, thù mới hận cũ, đố kỵ mưu toan, có huynh đệ tương tàn, cũng có gia đình đoàn tụ. Chàng cầm kiếm bình định thiên hạ, còn nàng ở lại Định Quốc công phủ kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ chàng trở lại, chờ chàng nắm tay gọi nàng một tiếng “A Phù”.
***
Bạch Phù là một tiểu cô nhi, từ nhỏ theo sư phụ sống trên núi học y. Sư phụ nàng thương nàng như nhi nữ ruột. Còn sư huynh nàng đã từng vô cùng chiều chuộng nàng. Thế nên, dù không sống trong nhà cao cửa rộng, nhưng so với mấy tiểu thư dưới núi, cuộc sống của nàng cũng không kém là bao.
Nàng lớn lên trong sự yêu thương của sư huynh cùng sư phụ, thế nên tính cách nàng mềm mại, lại rất quan tâm đến cảm nhận của người thân. Nàng là một tiểu cô nương tốt bụng, sẽ cứu người lúc hoạn nạn, sẽ đối xử tốt với người đã giúp đỡ nàng.
Nhưng, Bạch Phù cũng là một tiểu cô nương mạnh mẽ và rất hiểu sự đời. Dù phát hiện ra sư huynh từng rất thân thiết lừa nàng, còn năm lần bảy lượt tính kế nàng, Bạch Phù vẫn buông tha cho hắn một mạng, bởi vì hắn là con trai của vị sư phụ luôn rất thương yêu nàng.
Lúc ban đầu, là do ép buộc mà phải ở bên Tưởng Điên. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, sự quan tâm của chàng, từng cử chỉ yêu thương, che chở của chàng khiến nàng rung động, rồi từ lúc nào biến thành sự dây trói chặt trái tim nàng. Thế nên, lúc tuyệt vọng nhất nàng sẽ gọi tên chàng, lúc cô đơn nhất nàng muốn được chàng ôm vào ngực.
Nàng yêu một người, sẽ vì người đó chu toàn mọi mặt. Nàng yêu một người, sẽ không chùn bước, dù chàng phát bệnh vô cùng đáng sợ, nàng cũng sẽ
Đọc truyện tại: https://truyen5zz.com/phu-nhan-tuong-quan-lai-dien-roi
Bình luận