Sổ Tay Tẩy Trắng Của Cặn Bã Nam chuyện tình khá ngọt ngào phía trên cũng là nội dung của một trong các thế giới mà Vệ Minh Ngôn xuyên vào.
SỔ TAY TẨY TRẮNG CỦA CẶN BÃ NAM
Tác giả: Đường Trung Miêu
Thể loại: Xuyên nhanh, sảng văn, 1vs1 hoặc vô cp tùy thế giới, ngọt ngào, cảm động, OE.
Độ dài: 306 chương (17 thế giới)
Tình trạng: Hoàn convert - chưa edit.
Đỗ Trạch Ngọc sinh ra và lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Sau khi sinh cô, sức khỏe của mẹ cô bị ảnh hưởng khiến về sau không thể mang thai, bà nội biết được tin này liền tức giận vô cùng, bắt ba cô phải lập tức ly hôn lấy vợ khác để cho bà có cháu đích tôn.
Ba và mẹ cô tình cảm thâm hậu, liều chết cũng không đồng ý, chỉ đơn giản đặt cho con gái một cái tên tương đối mạnh mẽ, mong ước rằng con gái sẽ không thua kém đấng mày râu nào.
Và Đỗ Trạch Ngọc cũng hoàn thành mong ước của ba mẹ.
Cô tuy rằng là con gái, nhưng từ nhỏ chứng kiến bà nội chanh chua, ba mẹ lại hiền lành hay bị khi dễ nên cô đã học được sự mạnh mẽ, kiên cường và luôn tự dựa vào chính mình. Không ngừng liều mạng học tập, không ngừng nỗ lực phấn đấu để thi đậu đại học, để tìm được công việc tốt, có thể thoát khỏi người bà nội trọng nam khinh nữ và giúp ba mẹ có được một cuộc sống tốt đẹp.
Mọi người đều nói Đỗ Trạch Ngọc nhìn xinh đẹp mỹ lệ nhưng tính tình lại rất hung dữ, tàn nhẫn. Cô có thể đanh đá chửi lại đám người quấy rối cửa hàng của gia đình, thậm chí còn có thể đập nát bình rượu dọa chạy bọn họ. Trong lớp học cũng sẵn sàng đáp trả sòng phẳng với những kẻ gây chuyện, có bị các bạn nữ trong lớp cô lập cũng không thèm để ý.
Đỗ Trạch Ngọc vốn dĩ không để bụng những chuyện này, trước giờ cô vẫn hay đơn độc một mình, tự đi học tự về nhà rồi tự xoay sở giải quyết khó khăn, nhiều năm trôi qua như vậy cũng đã thói quen rồi… Chỉ là đôi khi, sẽ có chút khổ sở thôi.
Đỗ Trạch Ngọc yêu thầm một người, người ấy tên là Vệ Minh Ngôn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Minh Ngôn, cô liền biết đây là một tiểu thiếu gia được người nhà yêu thương, sủng ái mà lớn lên. Anh không cần lo lắng bị họ hàng gây chuyện làm phiền, không cần liều mạng học tập tiến tới, càng không phải ngày ngày đề phòng những kẻ xung quanh mang ý xấu, anh chỉ cần vô lo vô nghĩ, thoải mái làm chính mình là được.
Cũng không biết từ khi nào, Đỗ Trạch Ngọc bắt đầu thích thầm Vệ Minh Ngôn. Con người chính là như vậy, họ càng thiếu khuyết cái gì thì càng yêu thích cái đó, cô hâm mộ sự tùy ý, rộng rãi của Vệ Minh Ngôn, cô thích tính cách hoạt bát, trương dương và kiêu ngạo của anh, thích đôi mắt tròn tròn mềm mại, đáng yêu như đôi mắt mèo, thích cả hai chiếc răng nanh nho nhỏ xuất hiện mỗi khi anh tươi cười.
Vệ Minh Ngôn giống như ánh mặt trời mà một người sống trong bóng tối như cô khao khát. Đã từng vô số lần, cô lặng lẽ ngắm nhìn chàng trai ấy.
Cô cho rằng, người như Vệ Minh Ngôn, ngày ngày chơi đùa cùng bạn bè, tươi cười vui vẻ, sẽ chẳng bao giờ chú ý đến một người đơn độc, lúc nào cũng bị bỏ qua như cô. Nhưng rồi có một ngày, đó là một ngày bắt đầu cho sự hạnh phúc, khi anh đứng trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm và dịu giọng hỏi thăm:
“Có phải cậu không thoải mái hay không?”
Kể từ hôm ấy, mọi thứ giống như một giấc mơ ngọt ngào, đó là cảm giác buồn cười và ấm áp khi thấy thiếu niên lo lắng đến rối loạn vội đưa cô đến phòng khám khi cô bị sốt cao, là khoảnh khắc bình yên nghe Vệ Minh Ngôn kể chuyện xưa xoa dịu sự khó chịu, là niềm vui bất ngờ khi được chàng thiếu niên ấy lúng túng lại ủy khuất bày tỏ tình yêu.
Trên thế giới này, sao lại có người đáng yêu như Vệ Minh Ngôn cơ chứ.
Rõ ràng là một vị tiểu thiếu gia tay không dính nước, lại có thể vì cô mà học dọn dẹp, lau nhà, nấu cơm.
Rõ ràng là một người có điều kiện gia đình tốt như vậy, lại vì cô mà lo lắng, tự ti. Lo lắng cô sẽ ghét bỏ vẻ ngoài không rắn rỏi của anh, sẽ ghét bỏ bụng nhỏ không có cơ chỉ có thịt mềm bóp bóp cho đã tay, cũng không có làn da lúa mạch mạnh mẽ. Tự ti vì thành tích thua kém cô, là người từng bị kẻ khác cười nhạo là đẹp mà không xài được...
““Anh biết anh không tốt, vẻ ngoài cũng không nam tính lắm, tính cách cũng không tốt, cái gì cũng không biết, ngay cả thành tích cũng rất kém……”
Trong sự ngạc nhiên của Đỗ Trạch Ngọc, Vệ Minh Ngôn giống như đang ở đại hội tự phê phán, thẳng thắn trực tiếp kể ra toàn bộ khuyết điểm của mình.
“Không phải, Minh Ngôn, sao anh lại nghĩ như vậy…”
Đỗ Trạch Ngọc thật sự rất kinh ngạc, nhưng điều càng làm cô khiếp sợ còn ở phía sau.
Thiếu niên có chút ủy khuất, cúi đầu nhìn mũi chân của mình nhỏ giọng nói, “Em thì xinh đẹp, con người cũng rất tốt, thành tích lại cao, cái gì cũng giỏi, nhất định có rất nhiều người thích em, anh biết anh không xứng với em, nhưng anh đang nỗ lực..”
Hắn nói nói, âm thanh thậm chí có chút nghẹn ngào nho nhỏ, “Em thích kiểu đàn ông gì, anh đều có thể biến thành dáng
Bình luận