Review Truyện Thống Ngưỡng



Chung quy lại, "Thống ngưỡng" là một bộ truyện khá kén người đọc, nhưng đối với mình, đây là một tác phẩm rất đáng đọc, rất hay.


THỐNG NGƯỠNG

Tác giả: Hoàng Tam

Thể loại: Hiện đại, tình chị em (nữ hơn nam 2 tuổi), thanh xuân vườn trường, bạo lực học đường, nam đại ca mới nổi, đẹp trai lạnh lùng × nữ chị đại hết thời sắc sảo quyến rũ, nam có bệnh tâm lí - nữ cường, ngược tâm, gương vỡ lại lành, cảm động, HE

Độ dài: 63 chương + 1NT

Tình trạng: Hoàn edit (editor có tâm)

????Reviewer: Thiên Dung Hoa

????Designer: Nhan Tiệp Dư

******

Nghê Già từng là kiểu nữ sinh mà người đời thường ghét bỏ và bài xích.

Năm đó, dù chỉ mới mười lăm tuổi, cô xỏ một hàng khuyên tai, nhuộm tóc rực rỡ, trang điểm lòe loẹt, là khách quen của tất cả các quán bar trong thành phố. Cô ỷ lại vào thế lực của gia đình, sử dụng tiền của cha mẹ để ăn chơi lêu lổng, tụ tập đánh nhau, coi việc bắt nạt, hành hung người khác là thú vui, là trò tiêu khiển.

Nghê Già chắc chắn không phải là người tốt, cô không e dè kiêng nể, không phân biệt phải trái đúng sai, không bao giờ rủ lòng thương xót cho những nạn nhân bị chà đạp dưới chân cô và đồng bọn.

Ở Nghê Già toát ra sự quyến rũ, lả lơi mà lứa tuổi mười lăm không nên có. Vì thế, cô nhận được sự chú ý của rất nhiều nam sinh, cũng là cái gai trong mắt mọi nữ sinh trong trường.

Nghê Già từng cho rằng cô sẽ luôn sống cuộc sống như vậy, ngang ngược và kiêu ngạo, ương ngạnh và đầy tự tin.

Thế nhưng, biến cố luôn ập đến vào lúc con người ta lơi lỏng phòng bị nhất.

Từ một tiểu thư không bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện tiền bạc, Nghê Già bỗng rơi xuống vực sâu vạn trượng, mất hết tất cả, xung quanh tăm tối không tìm thấy lối ra.

Từ một nữ sinh ngang ngược luôn hô mưa gọi gió trong trường, Nghê Già bỗng nhiên biệt tăm biệt tích. Cô giống như bốc hơi khỏi thế giới này, trở thành một phần nhỏ trong kí ức của mọi người, dần dần kí ức mai một theo thời gian, bóng hình của cô cũng dần trở nên phai nhòa theo năm tháng.

Mỉa mai thay, Nghê Già có rất nhiều bạn nhưng không có nổi một người bạn thân. Cô quen biết rất nhiều người, nhưng sau khi cô rời đi thì chẳng ai còn nhớ tới. Vậy mới nói, vạn người hời hợt không bằng một người thật tâm, vạn lời ong bướm không bằng một câu chia sẻ chân thành.

Tuổi trẻ ngông cuồng và ương bướng, nhìn xem, cô được và mất những gì?

Tất cả những điều cô nhận được, chỉ toàn là những thứ phù du.

Cô chẳng nhận lại được bao nhiêu, nhưng lại đánh mất đi những điều vô cùng quý giá.

Đáng không?

Không đáng, nhưng thời gian đã trôi đi, không thể quay lại nữa rồi. Quá khứ đen tối là một vết nhơ lau mãi không sạch, cứ như vậy, đeo bám và giày vò trái tim cô.

Những sai lầm trong quá khứ, có còn kịp để sữa chữa hay đã quá muộn màng?

*******

Người duy nhất nhớ đến Nghê Già, lại là một chàng trai từng là nạn nhân của cô và đồng bọn.

Trần Kính Sinh là thủ lĩnh của nhóm côn đồ bất hảo trong trường. Anh là nỗi sợ của tất cả các nam sinh, nhưng lại là ước mơ của rất nhiều thiếu nữ. Mình tin rằng rất nhiều người cũng từng thầm thương một chàng trai như thế trong những năm tháng thanh xuân. Thiếu nữ chăm chỉ, ngoan ngoãn mặc trên mình bộ đồng phục, đem lòng yêu cậu thiếu niên đứng hút thuốc nơi góc đường.

Trần Kính Sinh có vóc dáng cao gầy nhưng vô cùng nam tính. Vai rộng, eo thon, chân dài kết hợp với xương hàm tinh tế, đứng một chỗ thôi cũng đủ thu hút biết bao ánh nhìn. Nhưng anh lại có một đôi mắt sắc lạnh đầy tàn bạo, trên con ngươi đen dường như phủ một lớp băng rất nặng, rất dày. Lớp băng trong suốt nhưng lại có thể che đi tất cả tình người và hơi ấm, chỉ để lộ ra sắc thái tàn ác và bất cần.

Trần Kính Sinh rất nóng tính, khi nổi giận thậm chí có thể giết người. Tính côn đồ dường như có sẵn từ trong xương máu, chứ không phải cố làm ra vẻ như những đứa trẻ học đòi. Anh có đủ thói xấu: đánh nhau đến đổ máu, bắt nạt và hành hung người khác, bất nghĩa, bất nhân, là kiểu người không ai dám đụng vào.

Nhưng ít người biết được, mỗi hung thủ, đều từng là một nạn nhân.

Ba năm trước, khi còn là một học sinh lớp 8, Trần Kính Sinh từng bị bạn học bạo hành. 

Còn nhớ buổi chiều hôm ấy, anh bị người ta đánh đến thừa sống thiếu chết, vẫn nhất định thẳng lưng, không quỳ gối, không mở miệng nói một lời cầu xin. Trong đám côn đồ bắt nạt anh ngày hôm đó, có một cô gái xinh đẹp đã nhẹ nhàng lau mồ hôi lẫn máu cho anh, dịu giọng khuyên anh hãy nói câu xin lỗi. 

Nhưng chỉ vài phút sau, cũng chính cô gái ấy đã đạp vào chân anh, ép anh phải quỳ gối. Trần Kính Sinh biết, rằng cô sợ anh bị bọn côn đồ đánh đến chết, nhưng ngày hôm đó, anh thà chết cũng muốn giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.

Sự việc xảy ra buổi chiều hôm ấy để lại cho anh những tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Những vết thương bên ngoài tuy đau đớn, nhưng vẫn có thể chữa lành, còn những thương tổn từ sâu bên trong, gần như vô phương cứu chữa. 

Đau lòng hơn nữa, là Trần Kính Sinh không có bất kì ai ở bên cạnh để an ủi, vỗ về. Anh vốn không có bạn bè, cha mẹ lại vô tâm, xa cách, vậy nên tất cả hoang mang, sợ hãi, giằng xé, giày vò, chỉ mình anh biết, chỉ mình anh, cắn răng chịu đựng mà thôi.

Anh bầu bạn với đau đớn, chia sẻ với cô đơn, lớn lên cùng căn bệnh trầm cảm và cả những giấc mơ lặp đi lặp lại về một cô gái mà anh chỉ mới gặp một lần, cô gái vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn trong buổi chiều hôm ấy.

Sau này, khi anh từng bước trả thù tất cả những kẻ đã tham gia bắt nạt anh khi đó, thì người con gái này lại bỗng nhiên biệt tăm biệt tích, nên may mắn không phải gánh chịu kết cục thê thảm như những kẻ kia. 

Trần Kính Sinh vĩnh viễn không bao giờ quên được bóng hình và cái tên của người con gái đó: Nghê Già.

******

Ba năm sau khi biến cố xảy đến, Nghê Già quyết định trở về thành phố A, tiếp tục theo học tại trường Lạc Trung, nơi cô từng làm mưa làm gió. Cô không bỏ được thành phố này, vì đây là nơi cô được sinh ra và nuôi lớn. Cô nuối tiếc tuổi trẻ sôi nổi và rực rỡ, muốn tìm lại sự tự tin và kiêu ngạo của bản thân ngày nào.

Nghê Già của năm mười lăm tuổi, coi trời bằng vung.

Nghê Già của năm mười tám tuổi, khi bước đi có thói quen cúi đầu.

Trở lại nơi này sau ba năm xa cách, tất cả những người cô quen biết đều đã có cuộc sống của riêng mình. Bây giờ, tất cả bạn học đều không biết tới quá khứ của cô, luôn cho rằng cô là thiếu nữ bình thường như bao nữ sinh khác, chẳng qua là có dung mạo nổi bật hơn bọn họ mà thôi.

Nghê Già muốn từ biệt quá khứ, nhưng có một người trong quá khứ nhất định không tha thứ cho cô.

Trần Kính Sinh hận Nghê Già. Anh muốn cô sống không bằng chết, nên luôn tìm mọi cách để nhục mạ và gây rắc rối cho cô. Bây giờ, Trần Kính Sinh và Nghê Già đã tráo đổi vị trí cho nhau. Anh của bây giờ ngang tàng và mạnh mẽ, cô của bây giờ trầm mặc và cô đơn. 

Trước đây, Nghê Già từng cho rằng nếu một ngày cô bị bắt nạt, sỉ nhục, cô thà chết cũng không chịu cúi đầu. Nhưng giờ đây, ngoài mạng sống ra cô chẳng có gì cả, không biết thương xót cho chính bản thân, kiêu ngạo cho ai xem cơ chứ?

Nghê Già của bây giờ, giống như phần lớn những người bị bắt nạt khác, chịu đựng nhục nhã, chấp nhận thỏa hiệp, không còn tinh thần phản kháng. 

Trải qua tình cảnh như vậy, Nghê Già mới hoàn toàn hiểu ra, Trần Kính Sinh là một cây xương rồng cứng cáp, anh kiên cường và kiêu ngạo hơn bất cứ ai, không bao giờ cho phép bản thân bị sỉ nhục.

Một người như anh, lẽ ra nên tỏa sáng rực rỡ như mặt trời, chứ không phải như bây giờ, ngày đêm đắm mình trong màn đêm u tối. 

Nghê Già thấy ân hận và ăn năn. Bởi chính cô, vì những bước đi sai lầm trong thời niên thiếu, đã phá hủy đi dáng vẻ thanh xuân hăng hái, ngập tràn sức sống của một chàng trai sinh ra đã nổi bật hơn người.

Vậy nên, dù ngoài mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng Nghê Già luôn ra sức bù đắp sai lầm của bản thân trong quá khứ. Cô san sẻ cho anh chút ấm áp, dịu dàng an ủi trái tim anh. Dần dần, chính Nghê Già cũng không biết, hóa ra bản thân đã động lòng rồi.

Vậy nên, khi biết có người muốn hãm hại anh, cô đã tự hứa với lòng mình, rằng nhất định phải bảo vệ cho anh bằng mọi giá. Cô không cho phép lũ người đáng kinh tởm đó lại một lần nữa làm hại đến anh, chàng trai bạo tàn và hung hãn, nhưng lại dành cho cô một tình yêu trong trẻo mà đậm sâu, chàng trai luôn miệng nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, nhưng lại là chiếc "phao cứu sinh" mỗi khi cô gần như gục ngã.

Nghê Già không dám tưởng tượng, rằng suốt khoảng thời gian qua Trần Kính Sinh đã phải sống khổ sở ra sao trong thế giới u ám mà chính tay cô đã đẩy anh vào nơi đó. Nghĩ đến cảnh Trần Kính Sinh tuyệt vọng giãy giụa, vẫy vùng để thoát khỏi nơi đáng sợ ấy, Nghê Già rất đau, đau đến tan nát cõi lòng.

Bởi vì Nghê Già yêu Trần Kính Sinh, nên cô chấp nhận đánh đổi an nguy của bản thân, giữ gìn cho anh chút bình yên ít ỏi.

Có điều, Trần Kính Sinh cũng yêu Nghê Già, nên ngày hôm đó, khi thấy cô bị người ta chà đạp, anh thà chết, cũng không muốn cô vì mình mà chịu tổn thương. 

Bởi vì Trần Kính Sinh yêu Nghê Già, nên anh dùng sinh mạng của chính bản thân, bảo vệ chu toàn cho người anh yêu nhất.

Ban đầu, Trần Kính Sinh rất hận Nghê Già. Nhưng anh hận bản thân mình nhiều hơn, vì khi ở trước mặt cô, tất cả lí trí của anh đều tan thành mây khói. 

Anh luôn buông lời cay độc với cô, chọc cho cô tức giận, bởi anh ghét dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững mà cô bày ra trước mặt mọi người. Anh muốn nhìn thấy con người chân thật nhất của cô, muốn cô chú ý đến anh, muốn cô ở lại với anh trong thế giới mà anh luôn căm ghét.

Trần Kính Sinh không hiểu vì sao anh lại có suy nghĩ như vậy.

Bởi vì chưa từng có ai nói cho anh biết, thế nào là đem lòng yêu thương một người.

Trên đời này, chỉ có một mình Trần Kính Sinh sẵn sàng dùng mạng sống của mình để bảo vệ cho Nghê Già, không quan tâm đến quá khứ của cô, không quan tâm đến chuyện cô là "gái hư" trong mắt người đời. 

Chỉ có anh, dù biết trên người cô có đầy gai nhọn, vẫn chấp nhận ôm ghì lấy cô, không sợ đổ máu, không sợ đớn đau, dù vết thương càng ngày càng sâu, vẫn cố chấp muốn ở bên cô mãi.

"Có lẽ, Nghê Già đã sớm không phải chấp niệm của anh nữa.

Cô là tâm ma, là vạn ác căn nguyên, là tín ngưỡng, là nỗi đau của anh."

Nhưng Nghê Già vì không muốn anh chịu đau đớn, nên đã quyết định rời đi. Cô sợ mình sẽ làm tổn thương anh, mà không biết, rằng nếu không có cô, anh sẽ tự làm tổn thương chính mình.

Ngày Trần Kính Sinh biết Nghê Già rời khỏi, bầu trời có tuyết rơi.

Tuyết phủ kín những khoảng đất trống trong

thành phố, nhưng không lấp đầy được khoảng trống vô tận trong trái tim anh. 

Tuyết che giấu đi một phần của thành phố, nhưng không giúp anh che nổi nỗi đớn đau, mất mát ăn mòn xương tủy.

Ngày Trần Kính Sinh nghe tin Nghê Già rời khỏi, anh dùng thuốc ngủ tự sát.

"Cậu có thể đi tìm tôi."

"Tôi vĩnh viễn không đi tìm cô."

Ngày hôm ấy, Trần Kính Sinh được cứu chữa kịp thời. Anh không đi tìm cô, nhưng luôn dõi theo và chờ đợi. 

Trần Kính Sinh từng nói, "Chạy về phía trước đi, Nghê Già." Cô cứ việc chạy về phía trước, đuổi theo ánh sáng, còn anh sẽ luôn đứng sau lưng chờ đợi, đợi Nghê Già mang theo ánh nắng, trở về với anh.

Những người xung quanh luôn cho rằng, Trần Kính Sinh là một người không tim không phổi, vô tâm vô phế. 

Họ không ngờ, rằng một người như anh lại có ngày bị tình cảm làm cho chật vật, đau đớn. Trần Kính Sinh rất ít khi cười, cho dù có cười thì nét vui cũng không bao giờ lan vào nơi đáy mắt, vậy mà cũng có ngày anh bày ra trước mắt đám đông dáng vẻ bất lực và tuyệt vọng nhất, chỉ để níu giữ bước chân một người. 

Thì ra người đàn ông này cũng có trái tim, thì ra anh cũng biết yêu thương như bao người khác. Thì ra đôi mắt lạnh lùng của anh luôn chứa đầy chuyện cũ, là bởi trong đó cất giấu một bóng hình. 

À, thì ra là thế, thì ra người đàn ông máu lạnh vô tình ấy, lại mang nặng tình si hơn bất cứ ai trên cuộc đời này.

“Em chỉ cần cầu xin tôi một câu, tôi sẽ giúp em, vì sao em không cầu xin tôi?”

“…”

“Chỉ cần em quay đầu lại nhìn tôi, tôi đều có thể tha thứ cho em.”

Trong phòng bao im lặng, một đám người không ai nói gì, thở nhẹ cũng không dám.

Cổ họng Nghê Già phát chát, lại nói không nên lời.

“Trong mắt em chưa từng có tôi.”

Anh ngã ngồi xuống sofa, nở nụ cười thất bại.

“Em không hề muốn dựa dẫm vào tôi.”

Giọng nói đã mang theo chút run rẩy.

Ở đây không ai là không bị chấn động."

******

Gặp lại nhau sau chín năm xa cách, anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên của ngày đó. Chỉ là, địa vị thay đổi, nhưng lòng người vẫn chẳng đổi thay. Dù cách xa về mặt địa lí, nhưng hai trái tim vẫn chẳng xa rời.

"Trần Kính Sinh, gặp em là một sai lầm, chúng ta gặp nhau là một sai lầm.” Nghê Già vừa khóc vừa kéo anh.

“Có lẽ là vậy.” Trần Kính Sinh thấy cô khóc, lại tự mình cười lên, “Nhưng anh tình nguyện sai lầm mãi.”

“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới, nếu em không trở lại, anh phải làm sao ư?”

“Không nghĩ tới, em nhất định sẽ quay về.”

“Dựa vào cái gì?”

“Bởi vì em yêu anh.”

“Vậy còn anh?”

“Anh cũng yêu em.” Anh nói.

…chưa từng thay đổi.”

Trần Kính Sinh biết cô sẽ trở về, nên anh chờ đợi.

Nghê Già biết rằng có anh đang đợi, nên cô tìm về.

****** 

Thuộc thể loại thanh xuân vườn trường nhưng lại mang sắc màu u ám, "Thống ngưỡng" không chỉ kể về tình yêu, mà còn phản ánh một vấn đề đáng lo ngại trong xã hội ngày nay: bạo lực học đường.

Trong quá trình hình thành nhân cách, dù chỉ một lần bị chà đạp cũng có thể kéo theo rất nhiều hệ lụy đáng sợ phía sau. Sự bốc đồng của những đứa trẻ mới lớn, sự vô tâm của bậc phụ huynh, sự thờ ơ của xã hội có thể đẩy một con người vô tội đến bước đường cùng.

Trong "Thống ngưỡng", nam chính Trần Kính Sinh đã kịp thời quay đầu lại, nhưng ở bên ngoài xã hội kia, có biết bao nạn nhân của bạo lực học đường đã lầm đường lỡ bước, đánh mất tương lai, rơi vào vực sâu u tối, không còn cơ hội để quay đầu?

Sau "Thời niên thiếu của anh và em", thì "Thống ngưỡng" là tác phẩm tiếp theo có yếu tố bạo lực học đường mà mình vô cùng tâm đắc. Thế nhưng, "Thống ngưỡng" có thể sẽ khiến một số người đọc lấn cấn, thậm chí có phần khó chịu, bởi cả nam và nữ chính của tác phẩm này đều không sạch. 

Về vấn đề này, mình không muốn so đo và phán xét. Bởi mình không có quyền đem khái niệm "sạch hay không sạch" ra làm thước đo cho giá trị của một con người. Đối với mình, chỉ cần trong khoảng thời gian nam nữ chính ở bên nhau, xác định mối quan hệ yêu đương, một trong hai không qua lại với bất kì ai khác là được. Còn lại, mình sẽ không bận tâm đến những gì xảy ra trong quá khứ hay trong khoảng thời gian xa cách. 

Mỗi chúng ta đều được nuôi dưỡng trong những hoàn cảnh, môi trường khác nhau, nên quan điểm khác nhau là điều không tránh khỏi. Có thể với bạn, việc này là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng mình lại chẳng hề quan tâm nhân vật có "sạch" hay không, chỉ cần hai người chân thành yêu thương nhau, như vậy là đã đủ rồi. 

Mình mong tất cả chúng ta đều có thể tôn trọng tác giả, tôn trọng nhân vật, tôn trọng quan điểm của nhau, nếu cảm thấy không phù hợp có thể bỏ qua thay vì buông lời cay đắng. 

Chung quy lại, "Thống ngưỡng" là một bộ truyện khá kén người đọc, nhưng đối với mình, đây là một tác phẩm rất đáng đọc, rất hay.

*******

"Sư ca, chuyện khó quên nhất của anh khi lên cấp 3 là gì?”

“Anh gặp một người.”

“Là bạn gái sao ạ?”

Trần Kính Sinh cười khẽ.

“Vậy chị ấy có thi chung trường đại học với anh không?”

"Tốt nghiệp xong cô ấy liền xuất ngoại.”

“Ồ…”

Một mảnh thổn thức.

“Vậy bây giờ chị ấy ở đâu ạ?”

“Ở bên cạnh anh."

“Hai người sẽ kết hôn sao?”

“Sẽ.” Trần Kính Sinh dùng giọng điệu trịnh trọng và nghiêm túc trả lời.

“Đây là chuyện mà anh đã nhận định từ khi lên cấp 3.”

 

Link đọc https://truyen5zz.com/thong-nguong-dau

Bình luận