Tuyết Tình nếu bạn thích một bộ truyện trùng sinh làm lại cuộc đời, kiên cường nỗ lực từng bước đi lên để thay đổi vận mệnh của bản thân, một đời không thay đổi lại sủng sạch ngọt thì hãy thử bộ này cùng mình nhé.
Tên gốc: Trùng sinh, đếm ngược hòa ly
Tác giả: Nam Tuần
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, cung đình hầu tước, cung đấu gia đấu, tranh quyền đoạt vị, đại mỹ nhân lạnh lùng cực kỳ tàn nhẫn - tiểu vương gia điên cuồng bệnh kiều, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, báo thù, cường cường, kiếp trước kiếp này, HE
Độ dài: 135 chương + 6 NT
Giới thiệu:
Lúc còn trẻ, Thất nương của Trấn Viễn Hầu phủ Thẩm Văn Qua yêu Thượng Đằng Trần vì sự hăng hái nhiệt huyết của hắn ta, vì hắn ta mà nàng lên chiến trường liều mạng cứu hắn ta, cũng do đó mà mắc bệnh, cuối cùng vui vẻ gả cho hắn ta, chăm lo việc nhà cửa cho hắn ta, chờ hắn ta ba năm.
Ấy thế mà nàng không chỉ chờ được hắn ta về mà còn có cô nương yếu đuối theo sau hắn ta – Tề Ánh Vũ, hắn ta nói ba năm trước nàng ta có ơn cứu mạng với hắn ta, hắn ta muốn chăm sóc nàng ta.
Nhưng ba năm trước, nàng mới là người cứu hắn ta cơ mà!
Nàng không cam lòng, không tình nguyện, cố gắng hết sức giải thích, Tề Ánh Vũ ngụy biện, hắn ta tin tưởng nàng ta hơn, vì thế chỉ đáp lại một câu “Nàng học theo nàng ấy cũng chỉ là cóc đi guốc khỉ đeo hoa!” Nực cười biết bao!
Lúc nằm mê man trên giường bệnh, coi như những gì nàng bỏ ra mấy năm qua đều cho chó ăn, hãy để nàng đi theo phụ thân và huynh trưởng đã bỏ mạng trên chiến trường đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tề Ánh Vũ rụt rè nhút nhát theo hắn ta về lại chất vấn nàng có để nàng ta vào phủ hay không? Vào! Nàng rời khỏi đây là được! Mà khoan đã, phải trả lại hết của hồi môn của nàng, cửa hàng của nàng, quân Thẩm gia của nàng!
...
Sau khi hòa ly, Thẩm Văn Qua dẹp nội gián, gây dựng Thẩm gia, đến Tây Vực, trong mắt không còn tình yêu. Nàng nâng Hổ phù, quỳ trước mặt đệ đệ nhỏ nhất của bệ hạ - Tuyên Vương, Vương Huyền Khôi.
Nước mưa làm ướt nhẹp dáng người thướt tha, y như đóa hồng có gai: “Chỉ xin tiểu cữu cữu cứu Trấn Viễn Hầu phủ ta một lần!”
Vương Huyền Khôi mặc bộ đồ đỏ rực dựa người vào lưng ghế, đôi mắt hoa đào trông như cười mà không phải cười, roi mềm trong tay mang theo khí lạnh nâng cằm nàng lên.
“Ngươi hòa ly rồi, ai là tiểu cữu cữu của ngươi, từ trước đến nay bổn vương chỉ cần thứ tốt nhất, ngươi có cho nổi không?”
“Nổi!”
Hắn cúi người nói bên tai nàng: “Hừm, bổn vương còn thiếu một vương phi.”
...
Không còn Thẩm Văn Qua chu đáo lo toan mọi việc, Thượng Đằng Trần khó chịu từ đầu tới chân, biết sự thật thì càng hối hận, trái tim vỡ tan, hắn ta muốn chịu đòn nhận lỗi, tìm nàng trở về lại bắt gặp tiểu cữu cữu luôn không coi ai ra gì cẩn thận che chở cho nàng, chỉ sợ nàng bị người Hồ đụng chạm.
Mà trên mặt nàng là sự dịu dàng khi được người khác yêu chiều.
Hắn cho nàng sự dịu dàng duy nhất, nàng luôn ở bên cạnh hắn.
Một câu giới thiệu: Ngươi vứt bỏ ngọc bội đồng tâm của nàng, ta tặng mũ phượng, khăn quàng vai.
Lập ý: Muốn có cuộc sống hạnh phúc thì bản thân phải cố gắng tranh giành, nhấn mạnh nhận rõ sai lầm kịp thời và tầm quan trọng của sự nỗ lực.
***
“Chốn phồn hoa là ai mòn mỏi chờ đợi
Hạ đầu mây, tương tư khắc sâu trong tim
Một kiếp nhân sinh ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn
Trăng thanh gió mát, không bằng triền miên cùng người.
Trong mộng cảnh, người bồi hồi trước mặt
Vì một lần gặp gỡ người mà nguyện chờ đợi cả ngàn năm
Những đường chỉ tay vẽ ra những năm tháng xưa
Dù cho năm tháng đổi thay, cũng không quên nụ cười rạng rỡ của người.” *
Một thoáng kinh hồng, vạn kiếp bất phục.
Kiếp trước, Thẩm Văn Qua yêu Thượng Đằng Trần đến ngốc nghếch hèn mọn. Vì hắn ta, nàng không ngại băng qua vạn dặm đường xa, giữa tuyết rơi trắng trời tìm cứu hắn ta. Lúc ấy, trái tim nàng chỉ có tình yêu và sự kiên trì dũng cảm, mặc cho trắc trở gian nan, mặc cho lời người cười chê, mặc cho bản thân sẽ phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi đau đớn.
Đêm thành thân, khăn voan còn chưa vén, rượu giao bôi còn chưa trao, Thượng Đằng Trần đã khoác áo bào ra chiến trận. Nàng ở nhà chu toàn phận làm thê tử, báo hiếu với phụ mẫu hắn ta, chăm lo gia trạch, chưa bao giờ oán than. Vì lòng nàng có hắn ta, nên những nỗi vất vả khổ sở đều chấp nhận. Nàng chỉ mong Thượng Đằng Trần bình an trở về nhà, về với nàng.
Ba năm dài đằng đẵng, từng ngày trông ngóng, lá xanh lá lại vàng, tuyết rơi tuyết lại tan, cuối cùng Thẩm Văn Qua cũng đợi được ngày phu quân của nàng khải hoàn về Trường An.
Nào ngờ, ngày mà Thẩm Văn Qua mong chờ nhất lại là ngày trái tim nàng vụn vỡ thành trăm mảnh. Bởi vì, hôm ấy, sau bóng dáng hắn ta lại là người con gái yêu kiều yếu ớt khác, Tề Ánh Vũ. Thẩm Đằng Trần dang tay ra đỡ lấy nàng ta, dịu dàng cùng nàng ta, muốn đem nàng ta đưa vào phủ. Nực cười thay, thê tử kết tóc se duyên cùng hắn ta còn đang ở đây, vậy mà phu quân của nàng lại muốn yêu thương bảo vệ chở che cho người khác rồi.
Như một cơn ác mộng, từng chuỗi bi kịch kéo đến, xé rách những mộng mơ ảo tưởng của Thẩm Văn Qua. Hóa ra, bao nhiêu năm nay, tim nàng đặt lầm chỗ, để kẻ không đáng giày xéo đến tan nát. Nàng hối hận, tuyệt vọng, nàng bất lực, đau lòng. Dường như thế giới này, chỉ còn những tang thương mà thôi.
Một cái nhắm mắt, Thẩm Văn Qua trở lại vào mùa đông năm ấy, khi tuyết đầu mùa còn chưa hạ, cái ngày mà Thượng Đằng Trần dẫn theo Tề Ánh Vũ ép buộc nàng đưa vào phủ. Hôm nay, nàng sẽ lấy lại hết tất cả những gì nàng đã cho, kể cả phần tình yêu này, không còn một phân dành cho hắn ta.
Thẩm Văn Qua cùng Thượng Đằng Trần hòa ly.
Mọi thứ, vào giây phút này, kết thúc rồi, vĩnh viễn không thể vãn hồi.
***
Thẩm Văn Qua là con gái út của Thẩm tướng quân, trên có phụ mẫu yêu thương sủng ái, dưới có các huynh tỷ chiều chuộng chở che. Tương lai của nàng, định sẵn tươi sáng, bình an vui vẻ. Thế nhưng, nàng lầm đường lạc lối, quyết gả thấp cho Thượng Đằng Trần mặc người nhà can ngăn. Để rồi, kiếp trước khi Thẩm gia gặp biến cố cửa nát nhà tan, nàng chỉ có thể tuyệt vọng đón nhận mà không cách gì ngăn cản được.
Phụ thân mất, nàng không thể trở về nhìn mặt người lần cuối. Các huynh tỷ chinh chiến nơi Mặc Thành vạn dặm, gặp phải mưu kế phục binh gian tế, toàn bộ đều c hết. Chỉ trong một đêm, xác người đầy đất, máu tanh thấm đẫm vài lớp tuyết nơi biên cương xa xôi lạnh giá, gió cát thét gào.
Khi rời Trường An đều là những vị tướng quân áo giáp lấp lánh, ngựa hí vang trời, tiếng hô vang bảo vệ từng mảnh đất, người dân nơi Mặc Thành. Nhưng đợi đến ngày trở về lại là những cổ quan tài xám xịt lạnh ngắt. Chiến trận đại bại, toàn quân bỏ mình.
Năm đó, Thẩm Văn Qua không chỉ mất phụ thân, mất các huynh tỷ, mà mẫu thân vì quá đau buồn cũng qua đời sau đó. Từng nét bút bi kịch cứ thế vẽ lên sắc màu đen tối trong cuộc đời nàng, biến nó thành ác mộng giằng xé tâm can đến tuyệt vọng.
Thế nên, Thẩm Văn Qua tự hứa với lòng, lần này nàng sẽ không để cho những tai ương ấy lặp lại. Hòa ly với Thượng Đằng Trần, nàng trở về Thẩm gia, dùng hết tất cả những gì mình có đổi thay vận mệnh, hoặc nếu ông trời tàn nhẫn an bài mà nàng không thể chiến thắng, nàng cũng nguyện đem mạng mình bồi theo mọi người.
Vì vậy,
Bình luận