Xấu hổ là một bộ truyện nhẹ nhàng giữa một chàng nhà văn và cô bé hàng xóm hay xấu hổ. Tình cảm của Sở Hà và Tô Mạt giống như cơn mưa mùa hạ, mang theo vị của mùa hè, bất chợt ập đến, lại dạt dào cảm xúc.
Tác giả: Phù Quang Cẩm
Thể loại: Hiện đại, duyên trời tác hợp, đại thần văn học x cô gái nông thôn rụt rè, đại thúc - loli, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, cảm động, nhẹ nhàng đi vào lòng người, HE
Độ dài: 51 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Trước năm 18 tuổi, Tô Mạt chỉ là một cô bé nhà quê, không cha không mẹ, thành tích học tập tốt một chút, có cơ hội được nhận vào trường đại học trong thành phố.
Thế nhưng, gia đình cậu mợ cưu mang cô suốt bao năm, trên thì lao đao vì mưa đá tàn phá mùa màng, dưới lại có con nhỏ phải lo. Vì thế, họ không có đủ tiền để cho cô đi học tiếp.
Rốt cuộc, người mợ nuôi cô suốt mười tám năm cảm thấy, so với học đại học thì việc đem Tô Mạt gả đi lấy chút của hồi môn ở cái vùng quê này có vẻ còn tốt hơn rất nhiều.
Nếu không phải tình cờ anh trai nhà hàng xóm - Tô Dương biết được việc này, còn chủ động thuyết phục cậu mợ Tô Mạt cho cô tới An Thành làm việc cho anh để tự trang trải học phí, đồng thời giúp đỡ gia đình, có lẽ Tô Mạt sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội biết được ngoài kia còn có một nơi xa hoa, nhộn nhịp như thế. Cũng chẳng thể biết được, ở An Thành, cô sẽ gặp được một người đàn ông như Sở Hà.
Lần đầu tiên cô gặp anh, trong tầng hầm mờ sáng, chàng trai cao lớn, khí chất sạch sẽ xuất hiện trước mắt cô. Cô ngồi xổm dưới đất, anh đứng phía cửa bị đống thùng giấy xếp chồng ngăn cách, một nửa được chiếu sáng, một nửa bị bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ của căn phòng, phân cách thành hai nửa, hoàn toàn khác biệt, giống như hai người bọn họ: một người đứng ngoài ánh sáng, một người chìm trong bóng tối.
Thế nhưng, Tô Mạt không biết, chính từ giây phút giao nhau ấy, bánh xe vận mệnh đã xoay chuyển, từng bước đưa anh cùng ánh sáng xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Bọn họ, bắt đầu là quan hệ hàng xóm quen mặt mà không thân, rồi biến thành chủ nhà cùng người dọn dẹp. Trong lúc vô tình, trên diễn đàn văn học, Tô Mạt là người hâm mộ của Sở “công tử”, ngoài đời thực, cô lại mắc nợ anh không chỉ một ân tình.
Thái độ của Hứa Thiếu Huy đối với cô càng ngày càng không đúng, bạn gái anh ta vì ghen tị mà bày trò ép đuổi Tô Mạt đi. Tô Dương lại không có ở nhà, rất khó để bảo vệ Tô Mạt. Nếu không phải có Sở Hà giúp đỡ, Tô Mạt cũng không biết cô có thể đi đâu.
Cứ như thế, Tô Mạt dọn đến sống chung cùng anh em nhà họ Sở. Thời gian cùng những lần tiếp xúc đã xây lên con đường tình, dẫn anh đến với cô.
Tô Mạt biết bản thân lỡ yêu Sở Hà mất rồi. Thế nhưng, cậu cô cùng Tô Dương nói rất đúng, giữa bọn họ có quá nhiều khoảng cách khó có thể lấp đầy. Vì thế, Tô Mạt lựa chọn chạy trốn.
Nhưng mà, Sở Hà không giống cô, anh là người đàn ông trưởng thành, anh biết rõ bản thân muốn gì và cần gì. Anh biết mình thật sự rất yêu Tô Mạt. Thế nên, cô chạy thì anh đuổi, cô lùi thì anh tiến, khoảng cách giữa họ anh sẽ tự mình lấp đầy.
Anh tin mình có đủ kiên nhẫn chờ cô lớn lên, chờ cô từng bước tiếp nhận tình yêu của anh.
Cho dù thế giới của em có bao nhiêu tăm tối, vòng tay của anh sẽ luôn là ánh mặt trời ấm áp ôm lấy em. Cùng em đi qua phòng ba, cùng em đi qua thời gian, trọn đời bên nhau.
***
Tô Mạt là cô bé nông thôn, từ nhỏ đã mồ côi cha, mẹ cô sau khi sinh cô cũng tự tử đi rồi. Dù được cậu mợ nuôi lớn, thế nhưng phận ăn nhờ ở đậu khiến cô chịu không ít thiệt thòi.
Tất cả những gì cô có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời, phụ giúp cậu mợ, cố gắng học tập một chút, hy vọng có thể vào được đại học mới có cơ hội đổi đời.
Thế nhưng, hy vọng của cô gần như tan biến vào cái ngày mưa đá rơi xuống, cậu mợ cô không thể cáng đáng thêm mà lựa chọn gả cô đi.
Nếu không có anh hàng xóm Tô Dương cùng công việc chuyển phát nhanh ở An Thành, chính Tô Mạt cũng không biết, cuối cùng bản thân sẽ có kết cục như thế nào. Hoàn cảnh gia đình đã khiến Tô Mạt trở thành một cô bé nhút nhát, ít nói và rụt rè.
An Thành đối với cô quá xa lạ, thế giới xa hoa, nhộn nhịp ở nơi này trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua. Thế nên, cô cẩn trọng từng bước, lại dễ dàng xấu hổ trước những con người “ưu tú” xung quanh mình.
Tô Mạt giống như con mèo nhỏ, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, lúc cười lên đôi mắt cong thành hình trăng non, thẹn thùng lại mang theo nét sợ hãi, là kiểu người khiến cho người khác thương tiếc.
Thế nên, Tô Dương cảm thấy cô như em gái nhà bên đáng yêu cần che chở, Hứa Thiếu Huy lại đối với cô có ý xấu và cả Sở đại thần chỉ vài lần gặp gỡ đã bị cô câu mất trái tim.
Tuy rằng Tô Mạt là cô gái hay
Bình luận