Phần cuối yêu vương báo ân hơi dài dòng, hơi đuối một tí so với phần đầu nhưng tổng thể cũng không kém. Bạn nào thích huyền huyễn thì mình nghĩ đây là một truyện đáng đọc, nhất là trong thời buổi khan hiếm truyện.
Tác giả: Cung Tâm Văn
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, xuyên không, HE
CP: Nữ pháp sư thích lo chuyện bao đồng × Yêu vương đáng yêu.
Tình trạng: Convert
Review bởi: QueenieQ
Chỉnh ảnh: Mmoc
Lâu lắm mới tái xuất giang hồ, thời gian dài không viết gì, lại toàn đọc convert nên nay chữ nghĩa của mình bay đi đâu ráo trọi, bà con thông cảm cho. Cảm ơn group nhà Tâm đã giới thiệu bộ này.
???? Văn án:
Yêu Vương vốn bị bầy yêu xa lánh, có lần rơi vào sào huyệt của con người, trong lòng tràn đầy nhục nhã và oán hận.
“Thứ con người đê tiện, ta đường đường là một bậc đại yêu, há có thể làm nô bộc cho con người.”
“Đồ con người không biết xấu hổ, dám sờ đuôi của ta, chờ ta khôi phục yêu lực, nhất định sẽ phanh thây xẻ thịt nhà ngươi.”
Ngờ đâu cô gái này chỉ giữ cậu mấy ngày, cho cậu được ăn ngon, chải lông cho cậu, băng bó vết thương cho cậu, rồi lại thả cậu về với chốn núi rừng.
Cô giải trừ cấm chế, sờ tai cậu và nói: “Hãy về đi. Tôi trả lại tự do cho cậu.”
Viên Hương Nhi học nghệ chưa bao lâu đã vào khu rừng yêu quái, muốn bắt một con tiểu yêu, lập khế ước để nó thành sứ đồ của mình.
Thấy một con lang yêu bị bầy yêu làm bị thương nằm thoi thóp trên mặt đất, máu me loang lổ, Viên Hương Nhi không đành lòng, bèn đưa nó về nhà cho ăn cho uống, chữa trị vết thương, hết lòng chăm sóc. Con lang yêu này có dã tính khó thuần, ngày nào cũng nhe răng trợn mắt với cô, cực kỳ hung dữ. Cô đành thả nó đi.
Từ đó về sau, mỗi lần về nhà, Viên Hương Nhi lại vui vẻ phát hiện một món quà kỳ quái nào đó nằm trên ngạch cửa.
Yêu Vương trốn gần đó nghiến răng nghiến lợi: Cô ấy lập khế ước với một con miêu yêu, nó chỉ được cái mã chứ có tác dụng gì đâu?
Cô ấy còn sờ đuôi con hồ ly kia, nó làm sao bằng ta được, đuôi của ta mới là đẹp nhất.
???? Đừng để văn án lừa tình, bạn nam chính thực ra cute lắm, da mặt mỏng, dễ ngượng ngùng, toàn bị nữ chính trêu chọc suốt. Hai người gặp nhau lần đầu khi Nam Hà bị thương nặng phải hóa thành nguyên hình, được nữ chính Viên Hương Nhi cứu về. Cô vốn thích lông xù nên suốt ngày gãi tai, vuốt đuôi của cậu, toàn những chỗ “nhạy cảm” của tộc thiên lang, Nam Hà tuy còn nhỏ nhưng bị “sàm sỡ” như thế dĩ nhiên là xấu hổ rồi, đọc mấy đoạn này cười tít mắt. Cậu từng chịu nhiều đau khổ do con người gây ra, nhưng lòng tốt của Viên Hương Nhi khiến Nam Hà dần thay đổi định kiến về con người, khiến hạt mầm tình yêu dần đâm chồi nảy lộc trong lòng cậu. Chemistry của đôi này đọc khá thích, nam chính rụt rè, nữ chính mạnh bạo, chủ động trong tình cảm. Mỗi lần đọc đến đoạn thân mật giữa hai người lại thấy giống như yêu râu xanh trêu ghẹo gái nhà lành ý, mà “gái” thì đúng kiểu “tình trong như đã, mặt ngoài còn e,” ban đầu thì ngượng, về sau thì ... hí hí... Cười vậy thôi chứ không có thịt đâu nha. Nam chính mới nghe nữ chính nói mấy câu tình củm đã vui quá té khỏi nóc nhà thì đừng mơ có thịt.
???? Nữ chính Viên Hương Nhi xuyên về thời cổ đại, làm con một gia đình nghèo, vì quá nghèo mà bị cha mẹ bán cho sư phụ cô khi cô mới lên sáu. Từ đây, Viên Hương Nhi đến sống cùng sư phụ, sư nương và những yêu quái trong nhà sư phụ. Bầu không khí trong truyện có mấy phần huyền ảo, được thể hiện qua những tiểu yêu làm bạn cùng nữ chính, qua những thuật pháp mà nữ chính chứng kiến và học tập, và qua sư phụ Dư Diêu của nữ chính. Hic, thích sư phụ lắm lắm, đẹp trai, dịu dàng, chung tình, mà sư phụ ít đất diễn quá chừng. Sư phụ là
Bình luận