Vực Sâu Nữ Thần của tác giả Đằng La Vi Chi là một tác phẩm hay các bạn hãy đọc để cảm nhận nó nhé.
VỰC SÂU NỮ THẦN
Tác giả: Đằng La Vi Chi
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, thiếu niên bệnh kiều* điên cuồng độc chiếm - nữ thần điều hương xinh đẹp lương thiện, nam thâm tình, ngược nam, yêu sâu sắc, cảm động, HE.
Độ dài: 100 chương + 9 PN
Tình trạng: Hoàn edit.
“Số người có thể sống trong cảnh vô lo vô nghĩ thường rất hiếm, phần lớn cuộc đời của những người đó ít khi trải qua sóng gió, sống đơn giản hạnh phúc. Trái lại, những người nhìn đâu cũng có gai nhọn, tính tình xấu xa không tốt thì đại đa số đã từng nếm đủ mùi vị của sự khổ đau, dày xéo, cuộc đời gần như chìm xuống đáy vực.”
Bách Chính cảm thấy kiếp trước có lẽ mình là một bạo quân giết người vô số nên kiếp này ông trời mới tàn nhẫn tước đi toàn bộ hạnh phúc của anh. Nhưng Bách Chính không oán không hối, dù có bắt đầu lại cũng sẽ chọn được sinh ra, chịu giày vò đau đớn, chỉ để một ngày nhìn thấy nữ thần trong sinh mệnh, chạm vào tia sáng duy nhất trong vực sâu.
"Đợi chờ đã bao lâu nơi đêm tối tăm
Cát bụi lấp kín con tim cô đơn
Khi tia sáng đầu tiên của em hiện ra
Thế giới dần dần rõ nét.” (*)
Lần đầu tiên Bách Chính nhìn thấy đôi mắt Dụ Sân, anh đã vô cùng chán ghét cô. Không vì gì cả, chỉ là anh ghét những kẻ nghèo nàn rách rưới lại cao thượng, càng chán ghét những người trong sạch tinh khiết giống như cô.
Anh xấu xa đến tận cùng, không gì không dám làm. Lưu manh bạo lực, ỷ thế hiếp người, ung nhọt của xã hội có lẽ là chỉ Bách Chính anh. Dụ Sân hiểu nhầm tên xấu xa như anh là ân nhân từng cứu mạng mình trong trận động đất, Bách Chính lại càng phiền chán cô hơn.
Nhưng mà, Dụ Sân cười lên rất xinh đẹp, lại dịu dàng mềm mại như một đóa tử kinh trong gió. Đóa hoa ấy vô tình rơi vào lòng Bách Chính, ghim lên ngực trái của anh.
Bách Chính không biết, bởi trước nay không có ai dạy cho anh tình cảm là thứ gì. Mãi đến khi có một cô gái đơn thuần ngây thơ tặng cho anh một lá bùa may mắn, hy vọng anh bình an cả đời. Cô gái dù bị anh đối xử tệ bạc, châm biếm, khinh thường vẫn tin tưởng nói “Anh làm được”. Cô gái ấy cười như nắng mai với anh, chẳng biết giây sau sẽ bị anh bỏ lại giữa sân vận động không người trong gió lạnh suốt một đêm.
Bách Chính không biết, mỗi lần cô cười, cô oan ức, cô tức giận, từng sắc thái của cô như điểm thêm chút sắc màu trong thế giới trống rỗng của anh.
Bách Chính không biết hạnh phúc là gì...
Với người khác, có lẽ tối tăm chỉ là một đoạn đường hầm, chắc chắn đi qua rồi sẽ là một vùng bình yên vui vẻ. Nhưng Bách Chính sinh ra đã là sai lầm, khi anh cô đơn tới thế giới này, cũng là lúc án tử phán xuống, định anh một kiếp độc hành.
Nhưng vào hừng đông một buổi sớm tháng Giêng rét buốt nào đó, Bách Chính ôm lấy cô gái nhỏ thơm ngát vào lòng, như thể đang ôm lấy tất thảy hy vọng sống của mình trong tay.
“Bách Chính, anh có đau không?”
Dụ Sân, anh đã không cảm thấy đau từ lâu rồi, đến khi em tới.
Bách Chính không rõ vì sao mình lại yêu cô, có lẽ là vì ánh mắt dịu dàng kiên định của Dụ Sân, có lẽ vì thế giới của cô rộng lớn, vĩnh viễn sẽ không vì lời của người khác mà ghét bỏ anh. Dụ Sân có đôi mắt đẹp đẽ nhất thế gian, nhưng lại dùng trái tim mình cảm nhận thế giới.
“Sắc màu được miêu tả bằng nụ cười nơi em
Ánh sáng cùng bóng tối ước hẹn chân tình vì em
Nếu ta lại chia xa, dẫu cho có ánh sáng
Thì ánh sáng ấy sẽ đau đớn biết bao.” (*)
Dụ Sân cuối cùng cùng biết, người trước giờ mình đối xử tốt đáng lẽ ra không nên là Bách Chính, anh chỉ là một tên lừa đảo, lừa lòng tin của cô, còn đối xử không tốt với cô. Dụ Sân chuyển trường tránh mặt anh, tận lực biến mình thành người qua đường trong cuộc đời Bách Chính, yên lặng rời đi.
Bách Chính như kẻ trượt chân xuống biển, may mắn gặp thuyền cứu hộ nhưng họ lại lái đi, để mặc anh chết dần chết mòn dưới dòng nước chảy xiết. Cô đi rồi, sẽ không còn ai cười với anh, ngọt ngào gọi tên anh nữa, cũng không có ai tìm anh giữa đêm hôm khuya khoắt, bảo anh đừng sợ.
“Lòng mong em đắm chìm trong ánh sáng ấy
Tận hưởng đất trời mênh mông vài lần
Hơi ấm đang tỏa sáng khắp bầu trời
Chính là tình yêu và hạnh phúc của anh.” (*)
Bách Chính thay đổi, hoàn toàn thành một người khác. Ai cũng không nghĩ thiếu niên bất kham hoang dã ấy lại có thể giúp thầy cô chỉnh đốn trường lớp, luyện tập trở thành vận động viên, xóa hình xăm từng che đi những vết sẹo ngang dọc trên cổ. Hơn nửa đời Bách Chính đau khổ còn nhiều hơn vui vẻ, chút ít vui vẻ đó đều đến từ cô gái nhỏ Dụ Sân. Anh dần dần ý thức được một chuyện, trong trái tim anh Dụ Sân đã sớm quan trọng hơn chính bản thân mình.
“Anh sống trong bóng tối quá nhiều năm rồi, tương lai anh sẽ đứng dưới ánh sáng mà em có thể nhìn thấy, tới lúc đó, em sẽ không còn sợ hãi nữa.”
Dụ Sân thấy được tình cảm của Bách Chính, nhưng nhất thời cô không cách nào tiếp nhận anh. Người từng lừa gạt cô, lấy cô làm trò tiêu khiển hiện tại lại yêu cô sâu đậm, Dụ Sân chỉ hoang mang và sợ hãi, không hơn. Dù vậy, có rất nhiều điều khiến cô không cách nào kìm lòng trước anh, trước tình yêu vừa điên cuồng lại bi thương của anh.
Người kiêu ngạo như Bách Chính lại có thể mặc trang phục thú bông ngốc nghếch nặng nề đợi cô suốt hai tiếng ròng. Người bất cần như Bách Chính lại có thể đường hoàng đoạt quán quân vì cô. Người tàn nhẫn như Bách Chính dùng cả tính mạng mình để bù đắp lại lời nói dối từng khiến cô tổn thương. Bách Chính chống lại vận mệnh, để lại nét vẽ vĩnh viễn không phai màu trong sinh mệnh của cô.
“Không cần biết quá khứ hay hiện tại. Bách Chính, anh vẫn luôn rất tốt, anh có hào quang rực rỡ. Gặp được anh, em làm sao thích được người khác nữa?”
Dụ Sân bắt đầu học cách bao dung sự cuồng nộ và cực đoan của anh. Cô quên mất anh là đồ lừa đảo khốn kiếp, chỉ hi vọng anh sống thật tốt. Thời niên thiếu cô không hiểu yêu sâu đậm là gì, là Bách Chính đã dùng toàn bộ tình yêu và sinh mạng từng chút từng chút dạy dỗ, cho cô biết thế nào là khắc cốt ghi tâm.
“Hãy để vầng sáng này dành cho em lần nữa
Dù cho anh tự tổn thương chính mình
Tan biến trong bức màn thời gian
Nhung nhớ của anh sẽ chẳng còn bến bờ.” (*)
Bách Chính đột nhiên biến mất, chỉ nói cùng Dụ Sân một câu ly biệt tàn nhẫn, sau đó rời đi.
Bách Chính đi trọn ba năm, cũng là chừng ấy ngày tháng Dụ Sân chờ đợi trong vô vọng. Cô biết người ấy sẽ không đột nhiên nói ra lời khiến cô tổn thương, cô biết người ấy sẽ không vô tình như vậy.
Nhưng Dụ Sân không biết anh sống trong thế giới không có ánh sáng cũng không có thanh âm, ngày ngày nhung nhớ nụ cười của nữ thần trong lòng anh. Dụ Sân cũng không biết, ba năm này Bách Chính từng chống gậy dành cho người mù đi con đường cô từng
Bình luận