Tác giả: Kỳ Thật Ta Là Tiểu Thanh Tân
Thể loại: Trùng sinh, trả thù, cung đấu, H, sủng, HE
Độ dài: 90 chương
Tình trạng: Hoàn edit
-------------
Nếu không phải tự thân trải nghiệm, có lẽ Lục Khê sẽ không bao giờ có thể ngờ rằng, trượng phu Qúy Thanh An ôn nhu như ngọc của mình lại là một gã táng tận lương tâm như vậy. Hắn vì vinh hoa phú quý mà nhẫn tâm dìm chết nàng cùng đứa con trong bụng.
Gia tộc bị hãm hại dẫn đến nạn diệt vong, bản thân thì bị chính người đàn ông cùng chung chăn gối lừa gạt, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn… có thể nói kiếp trước Lục Khê thật sự rất thê thảm.
Nếu đã biết trước kết cục đó, biết rõ con người đó, làm sao có thể để bản thân bước đi trên con đường đầy gai, cuối cùng dẫn đến vực thẳm? Nếu đã trùng sinh, Lục Khê đâu để bản thân mình đi vào vết xe đổ như kiếp trước được. Nàng chấp nhận dẫm lên chông gai, nếu không thể vinh hoa tột cùng, thì ít nhất cũng phải kéo những kẻ đã hại mình xuống vực. Chính vì vậy, Lục Khê quyết định bước chân vào nơi có thể coi là gió tanh mưa máu, ăn thịt người đáng sợ nhất thiên hạ - Hậu cung của Ngự Cảnh đế.
Những tranh đấu trong cung chưa bao giờ có hồi kết. Kể cả những người thuần lương nhất cũng khó có thể đảm bảo bản thân tránh khỏi bị vấy bẩn bởi quyền lực – sủng ái của đế vương. Ở nơi đây hoặc là bạn dẫm lên người khác, hoặc là bạn tự giết mình. Nơi đây không có tình thân, tình người chứ đứng nói gì đến tình yêu nam nữ. Ngự Cảnh Đế - Minh Uyên tuyệt nhiên là người rõ ràng hơn ai hết. Hắn là người lạnh bạc, vô tình, trong lòng hắn chỉ có con dân thiên hạ của mình. Có thể nói Minh Uyên tuyệt đối là một minh quân, nhưng hắn cũng là phu quân vô tình nhất trong thiên hạ.
Minh Uyên hắn nhìn thấu hậu cung, biết lợi dụng những con cờ trong hậu cung để chơi một ván lớn với đương kim thái hậu. Từng đường đi nước bước của mỗi quân cờ đều được hắn tính toán rất cẩn thận, duy chỉ có một quân cờ dường như đi lệch khỏi quỹ đạo mà hắn nghĩ – Lục Khê.
Người con gái mới vào cung này là quân cờ được thái hậu nhắm tới, nhưng Minh Uyên cảm thấy nàng rất khác. Cảm giác khang khác đó làm hắn cảm thấy tò mò và thú vị. Cứ như vậy, Minh Uyên như một con báo nhẹ nhàng vờn quanh con mồi Lục Khê. Nhưng không biết tự lúc nào, Minh Uyên đã bị thu hút bởi con mồi bé nhỏ này.
Trước mặt Minh Uyên, Lục Khê luôn là một cô gái nhỏ vô tư, yêu hắn bằng cả trái tim, có chút nhút nhát, e lệ của thiếu nữ. Nàng không làm những điều to lớn, chỉ đơn giản là luôn đốt đèn chờ hắn mỗi đêm mặc dù không biết hắn có đến hay không, hắn ở bên phi tần nào, mỗi sáng tiễn hắn ra cửa, nàng luôn là người đứng nhìn theo bóng lưng của hắn với một đôi mắt lưu luyến khôn nguôi.
Nàng vì biết hắn thích mùi hương ngọc lan, mà lặng lẽ trồng khóm hoa ấy, còn đích thân đi nhặt từng cánh hoa bỏ vào túi thơm tự tay nàng may để tặng hắn. Nàng vì hắn, chấp nhận đối đầu với thái hậu, chấp nhận mang tiếng xấu chốn hậu cung… đến cuối cùng hắn lại không thể tin tưởng nàng, không thể bảo vệ hài nhi của bọn họ.
Nhưng trong khoảnh khắc đau đớn ấy, người con gái bé nhỏ với gương mặt trắng bệch, thống khổ đầy đau đớn chỉ cố mấp máy môi để nói với hắn:
“Xin lỗi.. xin lỗi, đứa bé đã không còn”
Có thể nói, xuyên suốt chuyện, chính lúc này là lúc Ngự Cảnh Đế - Minh Uyên cảm thấy yếu đuối và bất lực nhất. Hắn biết, hắn không thể cho nàng một tình yêu trọn vẹn, không thể cho nàng một tình yêu nam nữ bình thường như những đôi tình lữ khác, vậy thì hắn sẽ dành cho nàng một tình yêu đặc biệt – đó là tình yêu của một đế vương.
Có lẽ đến khi đọc hết truyện, sẽ có vô vàn những ý kiến trái chiều xung quanh tình yêu của Minh Uyên và Lục Khê. Vì ngày từ đầu, có thể thấy cả hai đều đóng kịch trước mặt đối phương. Minh Uyên không bộc lộ hoàn toàn con người hắn, Lục Khê cũng chẳng phải là thiếu nữ ngây thơ, thuần lương như trong mắt Minh Uyên từng nghĩ.
Một tình yêu xuất phát từ sự lợi dụng lẫn nhau. Lục Khê lợi dụng sự sủng ái của Ngự Cảnh Đế để trả thù những người hãm hại mình kiếp trước, bảo vệ Lục gia. Minh Uyên lợi dụng nàng như muốn tìm chút yên bình… ấm áp? Tôi không rõ như thế nào, nhưng tôi biết, cảm xúc của hai người bọn họ là thật, ấm áp là thật và đau đớn trong lòng cũng là thật.
Mặc dù đến cuối truyện, tác giả không có viết Minh Uyên có vì Lục Khê mà xóa bỏ hậu cung hay không, có độc sủng nàng hay không, nhưng tôi tin, từ khi nhìn cô gái nhỏ trồng đóa hoa ngọc lan kia thì hình bóng người con gái đó đã có một vị trí đặc biệt trong lòng Ngự Cảnh đế, như vậy là đủ. Chúng ta không thể trông chờ quá nhiều vào trái tim của một bậc quân vương, tôi biết và Lục Khê cũng biết.
Tôi thật rất thích bộ cung đấu này. Nó không phải là một bộ cung đấu với âm mưu trùng trùng điệp điệp hay thâm sâu khó lường. Cái tôi thích chính là độ chân thật đúng chất cung đấu và tính cách của nam nữ chính. Những bạn nào yêu cầu một vị hoàng đế còn sạch, rồi vì một người xóa bỏ hậu cung, giữ thân như ngọc v..vv thì sẽ không thích bộ này đâu.
Nam chính bộ này mặc dù yêu nữ chính, nhưng anh vẫn không quên mình là vua một nước, yêu thương là có, nhưng không phải kiểu “tình yêu là tất cả”. Nữ chính là kiểu nữ trầm tính, biết ẩn nhẫn, mặc dù hận thù rất nhiều nhưng đều biết cách che giấu, là một người thấu hiểu đạo lý. Truyện đọc có nhiều đoạn ngọt “thịt” đến quắn quéo tay chân, máu chảy đầm đìa, có nhiều đoạn đau lòng quặn thắt, lại có lúc chơi vơi, trầm mặc… thật sự bộ truyện này mang đến cho tôi rất nhiều cung bậc cảm xúc, bạn hãy thử đọc và cho tôi biết cảm nhận nhé.
Bình luận truyện