Thông tin truyện Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng, Trọng Sinh

Lượt xem:

1,298

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 13041 lượt

REVIEW LUÔN CÓ NGƯỜI ĐIÊN CUỒNG CỐ CHẤP MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Tác giả: Khúc Tiểu Khúc
Thể loại: Trùng sinh, vườn trường, nam chính thâm tình có bệnh, ngọt ngược đan xen, HE.
Tình trạng: Edit hoàn
Văn án:
【Một câu giới thiệu tóm tắt: Sau khi sống lại mới phát hiện là cùng một người】
Kiếp trước, chị của Tần Khả gả cho đại thiếu Hoắc gia Hoắc Trọng Lâu, nhưng bởi vì phát hiện đối phương bị hủy dung mà đào hôn trong đêm.
Tần Khả làm thế thân, bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu.
Sau lại bị anh kim ốc tàng kiều, bị chị gái âm mưu tính kế trở thành tàn phế, đến chết cũng không thể trốn khỏi người đàn ông đó.
Trở về tuổi 16, cô quyết tâm viết lại vận mệnh của mình.
Tần Khả đổi nguyện vọng cấp ba, bước vào trung học Kiền Đức, nhưng ở chỗ này lại gặp được giáo bá Hoắc Tuấn.
Tính cách Hoắc Tuấn cố chấp, hỉ nộ vô thường, mọi người trong trung học Kiền Đức đều sợ anh, duy nhất chỉ có Tần Khả không sợ —— kiếp trước, cô từng thấy một mặt dữ tợn nhất của anh, vì cứu cô mà không màng sống chết.
Hoắc Tuấn đối với mọi người hung ác máu lạnh, duy nhất chỉ đối với Tần Khả hết sức khoan nhượng cưng chiều, Tần Khả quyết định gắng gượng tiếp nhận anh.
Tần Khả: “Chúng ta đặt ra ba quy ước.”
Hoắc Tuấn: “Em nói đi.”
Tần Khả: “Không được nổi điên, không được đánh nhau, không được đùa giỡn lưu manh.”
Hoắc Tuấn liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười:
“Được.”
Hoắc Tuấn nghe lời bắt đầu thay đổi.
Cả trường vô cùng kinh ngạc, Tần Khả rất hài lòng.
——
Cho đến khi cô đột nhiên phát hiện Hoắc Tuấn chính là trước khi Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung.
Tần Khả bị dọa chạy.
Hoắc Tuấn kéo cô trở về, ngăn ở rừng cây nhỏ trong trường, cười đến cố chấp lại tuyệt vọng ——
“Lão tử đổi thành như vậy, em vẫn không thích anh?”
“Không…”
“Em còn muốn như thế nào nữa?”
“…” Tần Khả im lặng hai giây, dè dặt giơ lên một ngón tay: “Thêm một cái nữa.”
“Thêm cái gì.”
“Thêm… Sau này đừng cùng em chơi Kim ốc tàng kiều?”
*
Kiếp trước Tần Khả như một tờ giấy trắng, mối tình đầu cũng không có sau đó “Gả” vào Hoắc gia, toàn bộ tính nết và tính tình, đều là do một tay Hoắc Trọng Lâu nuông chiều, từng tấc đều hiện lên trong tâm trí cô. Đến đời này, những việc nhỏ không đáng kể đó đã thâm nhập sâu vào tận xương tủy vẫn chưa sửa được, mặc dù chỉ còn tàn dư, cũng làm cho Hoắc Tuấn mê muội đến chết đi sống lại.
Sau này, ở ban đêm vô số lần anh bị cô câu đến không còn hồn phách, cắn răng nghiến lợi ép hỏi: “Trước anh, em đã từng cùng với người đàn ông nào?!”
Tần Khả nhìn anh nổi điên, chỉ cười ghé tai anh thì thầm: “… Anh đoán xem?”
Hôm nay rảnh rỗi nên mình muốn cùng mọi người ôn lại một chút về ký ức tuổi thơ. Chắc hẳn khi còn bé mọi người đều đọc qua câu chuyện “Người đẹp và quái vật” rồi nhỉ. Một cô gái xinh đẹp không may bị con quái vật nhìn trúng, muốn chiếm hữu làm của riêng? Thế nhưng sự thật thì con quái vật đó lại là hoàng tử bị phù phép, cần một tình yêu đích thực để hóa giải.
Tần Khả chính là cô gái xinh đẹp đó. Ấn tượng cô mang lại cho người khác chính là đơn thuần, sạch sẽ, giống như viên ngọc chút không tì vết. Chỉ là số phận bất hạnh, Tần Khả mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Cha mẹ nuôi lợi dụng chiếm đoạt hết gia sản, sau đó lại lừa cô làm thế thân cho chị gái tiện nghi Tần Yên, gả vào Hoắc gia.
Đại thiếu Hoắc gia, Hoắc Trọng Lâu là một kẻ điên bị hủy dung. Gả cho hắn được ba năm, Tần Khả bị tính chiếm hữu điên cuồng của hắn dọa sợ. Sau khi cô bị Tần Yên làm hại mất đi hai chân, Hoắc Trọng Lâu triệt để phát điên.
Hắn nhốt Tần Khả trong ngôi nhà nhỏ phía tây nhà chính. Biến nơi đây trở thành cấm địa ở Hoắc gia. Bất luận là vị khách nào cũng không thể tới gần.
Bản thân Tần Khả lại không biết rằng, Hoắc Trọng Lâu làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ cô, ngoài ra hắn cũng sợ mất đi cô.
Đối với Hoắc Trọng Lâu, Tần Khả chính là ‘phong hoa tuyết nguyệt’, là cảnh vật đẹp nhất thế gian. Mà hắn chính là quái vật, bò ra từ trong vũng bùn dơ bẩn. Hắn không dám chạm vào cô, cũng không muốn ai chạm vào làm bẩn cô.
“Anh xem cô giống như một viên pha lê không thể chạm vào, thành kính đặt cô ở trên độ cao như tín ngưỡng của mình”
Thế nhưng sự bảo vệ của Hoắc Trọng Lâu giống như một con dao hai lưỡi. Nó biến Tần Khả trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, tránh được vô vàn hiểm nguy nhưng lại mất đi đôi cánh tự do, sau đó cũng lấy mất sinh mạng cô.
Tần Khả những tưởng mọi thứ sẽ kết thúc vậy, nhưng rồi cô lại được trọng sinh. Trở về năm mười lăm tuổi ấy, khi mọi thứ còn chưa bắt đầu, khi cơn ác mộng đấy chưa xảy ra. Lần này cô sẽ không nhu nhược, không đơn thuần tin tưởng nữa. Tần Khả tự dặn lòng phải lấy lại những thứ thuộc về bản thân và trả ơn cho thiếu niên không màng sinh mạng đã cứu cô ở kiếp trước.
Chính vì lý do này mà Tần Khả đã vô tình nhấc lên mối quan hệ với Hoắc Tuấn.
Ở kiếp trước cô chỉ gặp thoáng qua Hoắc Tuấn được vài lần. Thế nhưng anh lại vì cô bất chấp nguy hiểm, lao vào trong biển lửa cứu cô. Vẻ dữ tợn nhất của anh cô đã từng nhìn thấy. Là vì cứu cô - dũng cảm quên mình. Sau đó anh không thèm đợi một tiếng cảm ơn cứ thế mà biến mất, mãi đến lúc chết Tần Khả cũng chưa từng gặp lại anh.
Trong quá trình tiếp xúc, Tần Khả dần cảm thấy giữa Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu có rất nhiều điểm giống nhau, ở hai người đều có sự cố chấp, độc chiếm từ trong xương tủy. Nhưng ở Hoắc Tuấn lại thiếu đi một chút điên cuồng so với Hoắc Trọng Lâu, anh cũng trẻ con, phóng túng và đầy tùy hứng.
Một người như vậy, đối với Tần Khả hoàn toàn là hai thế giới riêng biệt, gần như không có một tí tiếp xúc gì. Thế nhưng mãi tới bây giờ cô vẫn không hiểu, một thiếu niên ngang ngược như vậy, không cố kỵ bất cứ điều gì, rốt cuộc vì sao mà bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều chỉ nhận định cô? Có thể vì cứu cô mà không màng đến tính mạng, cũng có thể vì cô mà ép buộc chính mình tiếp nhận những thứ bản thân chán ghét nhất?
Giống như ‘vết mực trên giấy xuyến’, chạm vào là bục. Hóa ra Hoắc Tuấn thật sự là Hoắc Trọng Lâu. Hóa ra mọi chân tướng cũng lại mỏng manh đến vậy.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Hoắc Tuấn đã bị rung động bởi Tần Khả. Thế nhưng anh biết mình không giống như những người khác, anh biết bản thân mình có bệnh. Anh cảm thấy ghê tởm xuất thân của mình, một đứa con riêng đến cả mẹ ruột cũng chán ghét. Vậy nên anh chỉ có thể yên lặng canh giữ bên người cô.
Sau này vì Tần Khả, Hoắc Tuấn lao vào biển lửa, cứu được cô bình an nhưng đổi lại anh mất đi hết tất cả, dung mạo, giọng nói và cả thân phận. Từ đó chỉ còn lại một Hoắc Trọng Lâu ưa thích bóng tối, sợ hãi ánh sáng.
Hoắc Tuấn kiếp trước khiến cho người đọc thấy khá đau lòng. Sau khi trở thành Hoắc Trọng Lâu, anh cảm thấy dù sao bản thân cũng chẳng còn lại gì, chi bằng dùng chút hơi thở sót lại này thay Tần Khả dằn vặt những người đã làm tổn thương cô. Chỉ có sống không bằng chết mới là trả giá cao nhất cho tội nghiệt của họ. 
Vì vậy anh đã đưa lời đề nghị cưới Tần Yên. Chỉ là hôm cưới Tần Yên nhìn thấy khuôn mặt của bị hủy dung của anh, sợ hãi đến mức đào hôn. Để không đắc tội Hoắc gia, Tần Khả đã bị đẩy ra làm thế thân như thế. 
Mình có thể hiểu được tại sao kiếp trước Tần Khả lại sợ hãi Hoắc Trọng Lâu đến vậy. Một cô gái đơn thuần luôn khát khao nhìn ngắm thế giới lần lượt bị những người thân nhất phản bội hỏi có bao đau đớn. Thế nhưng thay vì có một vòng tay dịu dàng che chở, Hoắc Trọng Lâu lại tước đi mọi tự do của Tần Khả, cuối cùng còn lấy mất cả ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh cô.
“Khi còn bé cậu ấy đã phải trải qua nhiều việc, lại đối mặt với chuyện giống vậy, phương thức cậu ấy lựa chọn không giống với người bình thường… Nhưng cậu ấy sẽ không làm tổn thương em.”
Hoắc Tuấn giống như con nhím, phóng ra những chiếc gai nhọn đối mặt với thế gian. Thế nhưng vì Tần Khả anh lại chấp nhận khoe ra nơi mềm yêu của mình:
“Giống như dã thú khắp người đều là máu tươi bò đến trước mặt cô, mặc dù không thể chịu đựng được, nhưng vẫn cố chấp xé vết thương của mình ra cho cô nhìn.”
Kiếp này Tần Khả cũng không còn là Tần Khả yếu đuối đơn thuần như trước nữa. Cô chấp nhận vì Hoắc Tuấn mà thay đổi, dịu dàng nhân nhượng anh, dùng tình yêu thuần hóa con thú trong lòng anh.
“Trong ánh mắt cô nhìn anh mang theo một chút bất đắc dĩ - là ánh mắt mà Hoắc Tuấn đã từng nói chính là thứ anh mê mệt nhất, như là không thể làm gì lại dung túng, như là có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh đối với cô muốn làm gì thì làm”
Thế nhưng Tần Khả vẫn có nguyên tắc và giới hạn riêng của mình:
“Hoắc Tuấn, em thừa nhận em bị anh làm rung động, bắt đầu thích anh, nhưng cho dù em thật sự yêu anh, thì em vẫn không hy vọng em mất đi tự do của mình.”
Tần Khả đã đi về phía anh rất nhiều bước, không lý nào Hoắc Tuấn lại không vì cô mà từng bước đổi thay. Cuối cùng người ta chỉ thấy được hình ảnh một Hoắc Trọng Lâu tài giỏi điên cuồng, nhưng lại trở thành đứa trẻ to xác, cố chấp khi ở bên Tần Khả. Tần Khả đã thành công “thuần dưỡng” anh.
“Hoắc Tuấn rủ mắt, cười nhẹ.
“Không, tôi chỉ là có lời muốn nói với cô dâu của tôi thôi.”
Anh cầm lấy nhẫn, giơ ở giữa tầm mắt một trên một dưới của hai người.
“Đây là anh thiếu em một hôn lễ, nhưng với anh mà nói, nó không có ý nghĩa giống vậy.”
“Em hiểu rõ anh nhất, Tần Tần. Em biết tất cả khuyết điểm của anh, biết mặt xấu xí hung tàn nhất của anh, thật lâu trước kia, anh nhìn em, giống như là từ trong góc bùn lầy dơ bẩn nhất nhìn thấy một ánh sáng tinh khiết nhất, khi đó anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày- anh có thể đứng ở trước mặt em, có thể ôm em vào trong ngực, có thể hôn em, có thể có được em.”
“Là em đi vào trong thế giới của anh, em đem tất cả không có khả năng biến thành có khả năng, mà anh chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi. Anh vẫn như cũ sẽ cùng em đặt ra ba quy ước nhưng cũng sẽ là kẻ điên quên tuân thủ, là kẻ điên vì em mà không màng tất cả, là kẻ điên cố chấp đáng ghét, dữ tợn đáng sợ.”
“Một kẻ điên như vậy, em có đồng ý ở bên anh ta không?”
Sự phân tích bản thân quá mức “Độc đáo” này, hù dọa tất cả khách mời trong hiện trường hôn lễ đều ngây ngẩn cả người.
Nhưng hình như cô dâu trong sân lại không hề bất ngờ.
Cô cười, khóe mắt đều cong xuống, tựa như vầng trăng non xinh đẹp.”
Câu chuyện khép lại sau khi Hoắc Tuấn và Tần Khả kết hôn được chín năm thì chào đón thành viên mới. Đáng lẽ đứa trẻ này sẽ không thể xuất hiện ở trên đời nếu không có sự thiếu sót của ‘durex’.
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng pha chút hài hước hóm hỉnh. Văn phong của tác giả mạch lạc, gãy gọn, edit mặc dù vẫn còn chút sạn nhưng nói chung khá mượt mà, dễ hiểu. Trong truyện có nhiều tình tiết rất hay lấy trong ‘Conan’ và ‘Bao Thanh Thiên’. Dàn nhân vật phụ cũng rất dễ thương. Đặc biệt truyện có mấy pha bẻ lái hơi lắt léo, mình xem mà xém tí thì lật xe. Tóm lại đây là một câu chuyện khá hay và đáng đọc, hy vọng mọi người đừng bỏ lỡ nhé.


Bình luận truyện